Phật giáo với quan điểm, về vô ngã
trong việc hiểu, về bản chất của thân và tâm. Theo quan điểm này, không có gì
thuộc về "tôi" hay "bạn", mà tất cả đều thuộc về, thế giới
tự nhiên, và là một phần của sự hiện hữu. Cả thân và tâm, đều là một phần của
"Pháp" - tức là tự nhiên, và quy luật hành động của vũ trụ, mà không
có sự thụ đắc, hay sở hữu cá nhân. Việc nhận thức, và hiểu rõ điều này, có thể
giúp chúng ta giải thoát, khỏi khái niệm "tôi" và "bạn", để
thấy rằng mọi sự tồn tại, đều liên kết, và chỉ là một phần, của cơn luân hồi (samsara) lớn hơn.
Phật giáo coi vô ngã,
là một khía cạnh cốt lõi, của sự hiểu về bản chất, thân và tâm. Quan điểm này
cho rằng, không có một thực thể, hay thực thể tâm linh, lớn hơn nào gọi là
"tôi" hoặc "bạn", mà tất cả mọi sự tồn tại, đều là một phần,
của sự hiện hữu tự nhiên.
Theo quan niệm Phật giáo,
khi ta lãnh hội, và thấu hiểu vô ngã, ta hiểu rằng sự tồn tại của chúng ta,
không phụ thuộc vào, một thực thể tách biệt, và không đổi, mà nó được hình
thành, bởi một loạt các pháp (dhamma) tạm thời. Các pháp này là các yếu tố, cấu
thành mọi sự vụ cảm xúc và ý thức, và chúng luôn thay đổi, và tương tác với
nhau.
Vì vô ngã nhấn mạnh,
không có sự phân biệt rõ ràng, giữa con người và tự nhiên, Phật giáo thúc đẩy sự
thương yêu thương, và sự bảo trợ, đối với tất cả mọi dạng sự sống. Bằng cách hiểu rằng, mọi vật thể và hiện
tượng, đều là tạm thời và không đổi, vô ngã giúp cho người, tu hành Phật giáo,
không bắt buộc tâm linh, và tìm hướng thoát khỏi sự gắn kết, và đau khổ của cuộc
sống.
Đây là một quan điểm, cơ bản của Phật giáo, và nền tảng, trong việc rèn
luyện đạo đức, truyền tụng và thiền định, để đạt tới sự giác ngộ và trọn vẹn.