Trong triết học Phật giáo, chúng ta thường nói
về khái niệm chánh kiến, tức là hiểu đúng, và thấu hiểu về bản chất thực sự của
sự thật. Khi chúng ta nhận thức rằng tâm không bình an, khi nó không bình an,
điều đó chỉ ra rằng sự không bình an là một phần chân thành, và không thể tránh
khỏi trong cuộc sống.
Thực tế là tâm thường
trở nên không bình an, khi quá khứ, chúng ta còn chưa đượm bình an, hoặc khi
chúng ta lo lắng, và căng thẳng về tương lai. Nhưng khi chúng ta có thể nhìn thấy,
và chấp nhận rằng sự không bình an, là một phần tự nhiên của cuộc sống, chúng
ta có thể tránh khỏi việc trở nên tiêu cực, và chấp nhận sự không chắc chắn của
cuộc sống.
Bằng cách chấp nhận và
thấu hiểu sự không bình an, chúng ta có thể học cách hòa nhập, và tìm kiếm bình
an trong chính sự không bình an. Điều này có thể thúc đẩy chúng ta, tìm kiếm
các phương pháp giảm căng thẳng, như thiền định, yoga hoặc các hoạt động sáng tạo,
để giúp tâm trí của chúng ta, trở nên bình an và tự nhiên hơn.
Vì vậy, chánh kiến đó
là biết, và hiểu rằng tâm không bình an, khi nó không bình an, và từ đó, chúng
ta có thể thực hành, để tìm kiếm sự bình an, và tự nhiên trong mọi tình huống của
cuộc sống.