Saturday, December 29, 2012

Tiếng thời gian

Có một lời ru theo con suốt cuộc đời …

Hơn hai mươi năm , khoảng thời gian không phải là dài nhưng cũng không hề ngắn với một đời người . Hơn hai mươi năm , đó là khoảng thời gian khi con cất tiếng khóc đầu tiên và đến hôm nay là một sinh viên đại học. Nửa đầu trong hai mươi năm ấy, con lớn lên như bao đứa trẻ khác, thậm chí con còn tỏ ra là một đứa trẻ thông minh nhanh nhẹn . Cha đã rất vui và tự hào về con …nửa sau của hai mươi năm, lại là khỏang thời gian nhiều biến cố, một trong số đó đã thay đổi cuộc đời con …
 Năm mười ba tuổi , là dấu ấn không bao giờ phai đối với con và cả với cha . Con bị chấn thương vì lỡ nghịch dại . Hậu quả đó khiến cánh tay phải của con gần như chết hẳn . Cha không la hét quát mắng , cha chỉ ngồi trầm tư suy nghĩ , ánh mắt đau đáu nhìn con . Để rồi những tháng ngày sau đó , cha đưa con đi khắp nơi chữa trị . Tất cả cha gác sang một bên , chỉ còn mối quan tâm duy nhất , là con .

Cuộc phẩu thuật cuối cùng kết thúc cũng là lúc gia đình khánh kiệt ; cha , vầng trán thêm những nếp nhăn , mái tóc thêm nhiều sợi bạc . Cha ôm lấy con bằng vòng tay thô cứng nhưng đầy tình thương , đặt nụ hôn ấm áp lên ầng trán bé nhỏ của con . Lúc đó con thấy tóc mình dường như ươn ướt …Những tháng ngày sau đó còn gian nan hơn nhiều ; khi con không còn cầm nổi cây bút để có thề đến trường cùng các bạn . Cha không nói , cha chỉ nhìn con với ánh mắt đầy cương nghị . Mười ba tuổi , con không còn là một đứa trẻ cấp một tập viết , nhưng mười ba tuổi con lại tập cầm cây bút , bằng cánh tay còn lại , bằng tất cả nghị lực với cha bên cạnh .

Nhờ cha , người cha không có vóc dáng to lớn như những người cha khác , không giàu có như những người cha khác, cha chỉ có duy nhất tình thương yêu vô bờ bến, mà nhờ tình thương yêu ấy, con đã vượt lên tất cả, tiếp tục cầm bút đến trường, không bỏ lỡ một năm học nào . Những tưởng bao sóng gió đã qua, cha không còn phải nhọc công vì con , vậy mà …con vẫn làm cha thêm phiền lòng khi con không thể bước qua cánh cửa đại học. Con chán nản ,con mặc cảm , tự ti , rồi lang thang chơi bời , bỏ bê tất cả . Một lần nữa cha lại bỏ công việc , bỏ mọi thứ để về bên con . Lần đầu tiên, cha mắng con , mắng rất nhiều : “ Sao bao gian nan , con vượt qua được với nghị lực mạnh mẽ , mà một chút thất bại nhỏ lại khiến con chùn bước?” . Con không nghe, con bất mãn, con cãi lời cha. Sau đó con đi lang thang như một kẻ bụi đời, uống rượu, hút thuố . Con đâu biết, lúc con quay lưng lại với lời dạy của cha, cha đã rơi lệ. Giọt lệ không còn chảy vào trong được nữa , trào ra ngoài , cùng với tất cả nỗi cực nhọc , chất chứa bấy lâu vì con .

Trở về trong đêm, mang bộ dạng rũ rượi vì say rượu, con bước vào cửa, thấy cha vẫn ngồi đó, bên ngọn đèn khuya hiu hắt, ngóng con. Lúc ấy con gần như khóc òa vì hối hận , vì nhận ra : mái tóc cha đã gần như bạc hết, nếp nhăn nhiều hơn , sâu hơn, hai gò má hõm sâu khổ hạnh. Chỉ có đôi mắt cha vẫn sáng ngời trong đêm tối. Con sà vào lòng cha nức nở. Đứa con gần hai mươi tuổi, lớn rồi mà sao vẫn nằm gọn trong vòng tay cha. Trong vòng tay ấy, con trở về là đứa con bè bỏng của cha ngày nào. Con trở về là đứa trẻ tội nghiệp, xa mẹ từ nhỏ , được cha ôm ấp, được cha xin từng giọt sữa của người ta mỗi khi con khóc vì đói. Và cha hát ru , lời ru không mềm mại nhu lời ru của mẹ , nhưng lại đưa con vào giấc ngủ yên bình , giấc ngủ của một thiên thần như cha vẫn hay kể cho con nghe hồi bé ; giấc ngủ có cha ở bên quạt nồng ấp lạnh , có lời ru hòa với ánh trăng sáng , với gió thu miên man . Lời ru không êm ái , lời ru khàn đặc mà sao du dương . Cánh tay không mềm mại mà sao vuốt nhẹ mái tóc con như bàn tay thiên sứ , lời ru từ trái tim mang bao yêu thương tất cả cho con : À ơi ! Hoa bay lên trời cây chi ở lại . À ơi…hoa cải lên trời , rau răm ở lại …chịu lời đắng cay .

Cho đến ngày hôm nay, khi con đứng trên giảng đường đại học, lời ru vẫn mãi theo con, là động lực để con vượt qua tất cả . Chiều dần buông , gió nhẹ cuốn chiếc lá vàng bay đi ,vẳng đâu đó trong thinh không một lời hát : Gió trút lá cho mùa thu thay áo, nhuộm một đời vàng những đam mê …bao nhọc nhằn hằn trên lưng mẹ , những ưu tư phủ trắng mái đầu cha …Nhớ về những kỷ niệm đã qua , nghe như trong lòng tiếng thời gian …

HOA SẦU ĐÔNG      ( Tạp Chí Văn Hóa Phật Giáo 134 )