Sống trong thành phố , mỗi ngày chúng ta tiếp xúc với rất
nhiều người. Đôi khi chỉ mĩm cười với ai đó hay mở một cánh cửa cho ai đó, cũng
là một cách tu tập lòng nhân hậu. Trên xe buýt chúng ta có thể nhường chỗ cho một
người già yếu. Nếu chúng ta đi taxi hay lấy đồ ở tiệm giặt ủi luôn có một cách
để chúng ta bày tỏ sự thân tình dưới một hình thức nào đó .Có nhiều người vô
gia cư sống trê n đường phố. Đôi khi họ ngồi xin tiền với một cái chén hay một
cái nón trước mặt . Đôi khi họ cầm tấm bản có ghi dòng chữ : “Tôi đói, xin giúp
tôi”. Đôi khi họ thân thiện và đôi khi họ có vẻ buồn rầu hoặc lạnh lùng. Họ thường
có những túi ni-lông đựng đầy những vật dụng cá nhân . Hình như họ cũng vui nếu
có ai đó quan tâm , chú ý thấy họ đang ngồi ở đó .
Khi có gia đình , chúng ta không bao giờ cầm trong tay tiền
lương hàng tháng vừa mới lãnh và nghĩ : “ mình sẽ tiêu pha thoải mái với số tiện
lương này !” Ta luôn luôn nghĩ đến gia đình mình – tiền thuê nhà , tiền mua thực
phẩm , tiền cho các con đi học . Biết gia đình mình phụ thuộc vào mình , chúng
ta cảm thấy không uổng công khi nhìn thấy sự bảo bọc của mình đã giúp ích cho
cuộc sống của những người trong gia đình mình như thế nào. Chúng ta không bao
giờ cảm thấy những người thân trong gia đình mắc nợ ta một cái gì cả , và chúng
ta không bao giờ thắc mắc tại sao ta phải bảo bọc người thân. Ý thức trách nhiệm
đã làm động cơ thúc đẩy ta tiếp tục chăm lo cho gia đình .
Thật ra tôi không có ý khuyên nên mở cửa nhà chúng ta và mời
mọi người vào. Có thể việc này không thực tế lắm. Con người phức tạp và không
phải lúc nào cũng dễ giúp đỡ. Nhưng cũng có những phương cách nho nhỏ giúp ta
có thể tỏ rõ thân tình với những người khác – những cử chỉ nho nhỏ vốn mang lại
nhiều ý nghĩa cho cuộc sống của chúng ta và cho cuộc sống của những người khác.
Qua sự tham gia như thế này , chúng ta góp phần vào việc định hình thành phố
chúng ta, đất nước chúng ta và thế giới chúng ta. Nếu chúng ta nhận tất cả mọi
người trong thành phố này làm người thân trong gia đình thì bất cứ một điều gì
chúng ta có thể làm cho họ, cũng đem lại một điều viên mãn .
Bố mẹ thích giúp đở con cái. Họ không tự tách biệt mình với
con cái. Nếu con cái hạnh phúc thì đó cũng là niềm hạnh phúc của bố mẹ – một niềm
vui thuần túy. Điều này cũng đúng với cái thành phố mả mình nhận làm gia đình của
mình. Trong một gia đình , không phải ai cũng có một nhu cầu như nhau. Luôn
luôn cũng có những thành viên cần giúp đở nhiều hơn, họ có thể bị bệnh tật hay
gặp phải những hoàn cảnh khó khăn nào đó , và cũng luôn luôn có những người có
thế có cuộc sống dễ dàng hơn hoặc gặp nhiều may mắn thuận lợi hơn. Chúng ta cố
gắng làm những gì chúng ta có thể làm để giúp đở mọi người và có sự quan tâm đồng
đều đối với tất cả .
Dĩ nhiên , khi tiếp cận những người vô gia cư trên đường phố
, chúng ta không bao giờ biết đươc chuyện gì sẽ xảy ra . Một vài người có thể cảm
kích khi ta cho họ một cái gì đó , và đôi khi họ cũng muốn có một cái gì đó để
đáp lại – cho ta một trái táo hay chỉ đường cho ta – vì làm như vậy họ sẽ cảm
thấy họ lương thiện và cũng là một cơ hội cho họ tỏ ra hào phóng nữa. Nhưng bởi
vì những người vô gia cư sống bên lề xã hội, họ thường không làm cho chúng ta cảm
thấy thoải mái với cử chỉ hay cách nói năng của họ. Một vài người trông giận dữ
và không thế đến gần được . Một vài người cuộn mình trong những tấm chăn ở một
góc phố. Một số khác có thể đưa một ngón tay lên và bảo chúng ta đừng làm phiền
họ. Đó là cách sống của họ và chúng ta cần phải tôn trọng nó . Dù họ cư xử thế
nào đi nữa, chúng ta vẫn luôn bộc lộ lòng nhân từ với họ bằng cách thành thật
chúc họ may mắn, hy vọng họ có thể ăn đủ no, mặc đủ ấm. Phương pháp chia sẻ sự
quan tâm đến mọi người này là phương pháp hữu hiệu giúp dẹp bỏ dần dần sự dửng
dưng vô cảm và tính phân biệt đối xử của chính chúng ta .
Thường thường những nguyên tắc của ta hướng ta đi theo một
hướng tích cực , nhưng một số nguyên tắc cũng có thể hạn chế chúng ta. Chẳng hạn
như , chúng ta có thể cảm thấy rằng người ta nên đi kiếm việc làm hơn là đi ăn
xin. Chúng ta có thể lo lắng rằng nếu mình cho tiền người xin tiền, họ có thể
dùng tiền đó mua rượu hay ma túy . Chúng ta có thể cảm thấy rằng đem tiền cho
những ai cần tiền là chiếu cố hoặc chúng ta có thể cảm thấy rằng đó chỉ là một
giải pháp lặt vặt, hời hợt cho một vấn đề xã hội sâu sắc hơn nhiều – một vấn đế
cần phải được giải quyết quy mô hơn. Đôi khi ta cảm thấy quá bức xúc vì có quá
nhiều sự đau khổ chung quanh mình, đến nổi ta quyết định rằng làm gì cũng vô
ích cả, hoặc là chúng ta có thể cảm thấy thò tay vào trong ví để kiếm một ít tiền lẻ là một việc
quá phiền toái – gây nhiều sự chú ý. Nhưng khi một ai đó yêu cầu được ta giúp đỡ
, làm sao ta có thể làm ngơ nếu ta có phương tiện? Những con nghiện cũng cần phải
ăn để sống. Nếu chúng ta ngại cho họ tiền , thì thay vì cho tiền , chúng ta cho
họ thức ăn hoặc những tấm chăn. Họ có thân và da họ cũng cảm thấy nắng nóng và
mưa ướt lạnh. Chúng ta nên trân trọng bất kỳ một cơ hội nào đề đáp lại những
yêu cầu giúp đỡ, bởi vì làm như vậy thì tốt hơn là chúng ta đi đâu làm gì cũng
suốt ngày nghĩ về chính mình .
Điều quan trọng nhất là trái tim ta đáp lại mỗi khi có cơ hội
– là chúng ta biết xúc động để qua tâm đến những người khác thay vì cứ cảm thấy
bế tắc trong đầu . Nếu chúng ta không nhận ra những cơ hội để giúp đở những kẻ
khốn cùng thì chính chúng ta là những người bị thiệt thòi. Những cử chỉ nhân ái
nho nhỏ biến đổi chúng ta ; chúng cho ta thấy được phần tốt đẹp nhất của tâm ta
và kết nối ta với những người khác theo một phương cách tốt nhất có thể .
Làm thay đổi thế giới thực sự mang ý nghĩa gì ? Nếu chúng ta
nhìn quanh , chúng ta sẽ thấy luôn luôn có một điều gì đó chúng ta có thể làm
được .
Nguyên tác : Inner Cities , trích từ Shambhala Sun . số tháng 7 / 2009
Dzigar Kongtrul
Rinpoche , người được công nhận là hóa thân của Ngài Jamgon Kongtrul
Lodro Thaye , đã được đào tạo sâu rộng về mọi khía cạnh của Phật giáo . Ông là
người sáng lập Mangala Shri Bhuti , một tổ chức có nhiệm vụ giúp phát triển trí
tuệ và pháp tu của dòng truyền thừa Longchen Nyingtik . Ông cũng là người sáng
lập Longchen Jigme Samten Ling , một trung tâm ẩn tu trên núi .
DZIGAR KONGTRUL RINPOCHE
– NGUYỄN VĂN NGHỆ dịch (Tạp Chí
Văn Hóa Phật Giáo 132)