Mấy ai trong cuộc đời không một lần trải qua cảm giác buồn, cái hỗn hợp cảm xúc
làm ta bứt rứt, mệt mỏi. Ngày vốn rất ngắn bỗng hóa rộng thênh. Nỗi buồn vốn dĩ
là một tình cảm rất bình thường, tất yếu phải gặp trong đời, đôi khi bỗng trở nên đặc biệt....
làm ta bứt rứt, mệt mỏi. Ngày vốn rất ngắn bỗng hóa rộng thênh. Nỗi buồn vốn dĩ
là một tình cảm rất bình thường, tất yếu phải gặp trong đời, đôi khi bỗng trở nên đặc biệt....
Những hỗn hợp cảm xúc không tên đó là thứ mình phải đối mặt trong đời sống,
nó là một khoảng lặng. Tôi gọi đó là một người bạn tên Buồn thỉnh thoảng lại
đến thăm mình một lần. Chỉ có điều đừng để cuộc viếng thăm ấy kéo dài quá lâu,
vì nỗi buồn sẽ ăn mòn mình, buộc mình phải sống với nó, nghĩ đến nó.
Mà một khi đã làm thế buồn sẽ làm mình mất đi niềm tin vào cuộc sống....
Và người bạn này không những ngự trị ở bên tôi mà trong mỗi con người
nó là một khoảng lặng. Tôi gọi đó là một người bạn tên Buồn thỉnh thoảng lại
đến thăm mình một lần. Chỉ có điều đừng để cuộc viếng thăm ấy kéo dài quá lâu,
vì nỗi buồn sẽ ăn mòn mình, buộc mình phải sống với nó, nghĩ đến nó.
Mà một khi đã làm thế buồn sẽ làm mình mất đi niềm tin vào cuộc sống....
Và người bạn này không những ngự trị ở bên tôi mà trong mỗi con người
Vẫn biết cuộc sống vốn dĩ không bao giờ bằng phẳng, vì nếu cứ như thế, ta sẽ
không có cảm giác gì, hay nói cách khác là ta không sống. Nhưng đâu đó vẫn là
cái cảm giác khiến con người như muốn lãng quên đi....Biết buồn là sẽ tàn phai,
là sẽ bỏ phí đi những niềm vui khác, nhưng để dẹp bỏ nó thì không dễ chút nào.
không có cảm giác gì, hay nói cách khác là ta không sống. Nhưng đâu đó vẫn là
cái cảm giác khiến con người như muốn lãng quên đi....Biết buồn là sẽ tàn phai,
là sẽ bỏ phí đi những niềm vui khác, nhưng để dẹp bỏ nó thì không dễ chút nào.