Friday, January 18, 2013

KHÔNG NÊN NÓI LỜI VU KHỐNG HẠI NGƯỜI

Do tâm ganh ghét và tật đố vì nghĩ rằng mình bị mất quyền lợi, từ tâm niệm ích kỷ đó con người ta luôn tìm cách để hại nhau bằng cách vu oan giá họa cho người khác. Ngày xưa đa số mọi người đều tin theo truyền thống có một ông trời ban phước giáng họa, họ tin theo truyền thống ấy và chấp nhận giao thân phận của mình cho đấng ấy. Nhưng có một chàng trai cảm thấy rằng như có một cái gì đó không được phù hợp với lòng người. Cho nên chàng trai ấy bỏ hết tất cả sự nghiệp đang có, để mà ra đi học đạo tìm cho ra lẻ thật hư trong cuộc đời. Cuối cùng chàng trai ấy đã khám phá ra thân phận của kiếp người, do chính mình làm chủ từ ý nghĩ phát sinh ra lời nói rồi dẫn đến hành động tốt hay xấu mà cho ra kết quả trong tương lai. Chàng trai đó chính là Thái tử Tất Đạt Đa dám bỏ hết cung vàng điện ngọc, vợ đẹp con ngoan, thần dân thiên hạ mà ra đi tìm chân lý.

   Sau khi Phật thành đạo tìm ra chân lý sống cho mọi người biết cách làm chủ bản thân, đi ngược lại các truyền thống xa xưa có một đấng ban phước giáng họa. Chính vì nguyên nhân đó mà Phật bị một số người Bà La Môn ganh ghét, tìm cách vu khống nhằm tẩy chay giáo đoàn của Phật. Chúng cho một cô gái xinh đẹp là tín đồ ngoan đạo của họ hằng ngày đến Tịnh Xá nghe pháp. Cứ như thế từ ngày này qua tháng nọ cô đi đi, về về, ai hỏi cô làm gì thì cô nói tôi đến thăm Sa môn Cồ Đàm. Thời gian thắm thoát trôi qua đã gần sáu tháng, bổng một hôm Phật đang nói chuyện cho mọi người nghe. Cô và nhiều vị Bà La Môn đi đến, cắt ngang lời Phật dạy rồi nói rằng: Sa Môn Cồ Đàm nói chuyện hay lắm cho nên ngày hôm nay em mới bụng mang dạ chửa như thế này. Đã vậy rồi mà không còn quan tâm lo lắng cho em tí nào, sao ngài bạc tình bạc nghĩa quá vậy, cô vừa nói, cô vừa khóc thút thít với cái bụng chà bá, ai trông thấy cung chắc lưỡi thương hại. Thế là các người Bà La Môn lợi dụng thời cơ mắng chửi Phật thậm tệ trước mặt hội chúng rất đông làm mọi người nghi ngờ. Sự việc xảy ra làm cho tín đồ tứ chúng đều ngỡ ngàng hết, họ dường như không tin vào những lời nói ấy. Trong lúc cô và các vị Bà La Môn đang sĩ nhục Phật thì cái bụng bầu giả của cô bổng thình lình rớt xuống trước mặt mọi người. Cô ta quá xấu hổ liền bỏ chạy mà cắm đầu xuống hố rồi chết. Những người Bà La Môn nhân cơ hội đó cũng tìm cách bỏ đi để lại bài học đau thương của cuộc đời vì lòng tham lam ích kỹ, mà con người ta tìm cách mạ nhục vu khống, rốt cuộc chưa hại được người mà đã tự hại chính mình bằng một cái chết thảm thương. Đó là câu chuyện xảy ra lần thứ nhất và sau đây là câu chuyện xảy ra lần thứ hai có sự ác tâm dã man hơn.

   Sự việc cô gái giả làm người có mang để vu oan giá họa cho Phật đã bị thất bại nặng nề, càng làm cho nhiều người có lòng tin với Tam bảo hơn. Nhưng với tâm ganh ghét tật đố vì lòng tham lam ích kỹ của mình, các người ngoại đạo bày ra vụ khác cực kỳ ác độc, quyết phen này phải làm sao tẩy chay giáo đoàn của Phật. Tâm con người khi ác thì chẳng ai bằng, còn hơn loài cầm thú rất trăm ngàn lần, bọn ngoại đạo quyết chiến ăn thua đủ với Phật bằng ván cờ cuối cùng. Thế là các người này chọn một cô gái xinh đẹp hơn thường xuyên đến nghe pháp tại Tịnh xá và sau đó một thời gian chúng tìm cách giết cô gái đi và đem giấu dưới đống rác trong Tịnh xá. Rồi chúng mới trình lên vua quan rằng, cô tín đồ ngoan đạo của họ bị mất tích. Cuộc tìm kiếm được bắt đầu nhưng sau một ngày không có hiệu quả. Một người trong bọn mới tâu với vua rằng cô này hay đến Tịnh xá để nghe pháp, ban chuyên án đều tra được cử đến nơi Phật trú ngụ. Cuối cùng mọi người phát giác ra xác cô gái bị chôn dưới đống rác của Tịnh xá, các người ngoại đạo liền bỏ xác cô gái lên chiếc xe đi khắp thành Xá Vệ để tung tin cô gái bị giết trong Tịnh xá của Phật. Lúc bấy giờ vua Ba Tư Nặc là một Phật tử thuần thành đã có lòng tin sâu với Tam bảo, nên ông biết chắc rằng vụ án này có nhiều nghi vấn do bọn ác tâm tìm cách hại Phật. Trước mắt để cho việc điều tra được tốt đẹp vua ra lệnh tạm thời quý thầy không đi khất thực trong một tuần lễ. Rồi lúc này vua ra lệnh cho ban chuyên án rãi khắp các nơi để tìm ra tung tích. Bởi vì ông biết chắc Phật là bậc đại giác ngộ không thể nào làm chuyện đó. Vụ án tưởng chừng như bế tắc thì tại một quán nọ bọn giết người đang cùng nhau vui chơi nhậu nhẹt sau khi lãnh được tiền giết mướn. Nhưng do ăn chia không đồng nên bọn chúng lớn tiếng cãi nhau, thành ra vụ án đã được phanh phui đem lại lòng tin cho mọi người không còn nghi oan cho những người con Phật nữa. Vì ăn chia không đồng đều nên bọn chúng đã gây lộn chữi mắng nhau chí ché, do đó cả bọn bị tóm về để điều tra. Chúng khai rằng có một số người Bà La Môn mướn chúng tôi giết cô gái ấy và bảo đem giấu trong Tịnh xá với số tiền 500 đồng tiền vàng.

   Lời nói là phương tiện để giúp ta và người truyền thông cho nhau những gì ta cần biết, cho nên khi nói ra điều gì đừng làm cho người khác đau khổ, đó chính là lời nói móc họng. Lời nói móc họng là lời nói móc méo xuyên tạc sai sự thật làm cho người khác đau lòng mà không cách nào để phản bác lại được, do đó đành phải ngậm bù hòn làm thinh mà trong lòng rất khổ đau. Nói móc họng, nói phản bác, nói như tát nước vào mặt, nói vu khống để hại người nhằm mục đích thỏa mãn tâm ganh ghét tật đố để rồi mình phải chuốc họa vào thân. Cô gái đó thật đáng thương hơn đáng ghét vì si mê cuồng tín thần tượng thiếu hiểu biết, chưa hại được Phật chính mình bị giết trước. Chết như vậy là chết trong nuối tiếc oan ức nên khó có thể mà siêu sinh thoát hóa, do đó thầy trò cùng nhau làm ma vất vưỡng mà bị đọa lạc không có ngày ra. Bọn giết thuê thì lãnh án tù chung thân, riêng những người ác tâm xúi bảo thì bị hành hình ngay liền tức khắc. Nhân quả sẽ không chừa một ai khi hội đủ nhân duyên, hành động ác như thế sẽ trả một giá rất đắc với tòa án lương tâm của mình. Ngày nay chúng ta tôn thờ kính trọng Phật vì sự sáng suốt bình tĩnh không minh oan tranh cãi lớn tiếng mà mong mọi người tìm ra manh mối. Không ganh ghét tật đố mà còn hay tùy hỷ với việc làm tốt của mọi người, ta sẽ cảm nhận được niềm vui từ trong trái tim ta, vì trong ta không có kẻ thù chỉ có người chưa thông cảm với nhau mà thôi. Thường người có tài thì hay nóng tính nhiều bởi họ chấp trước và bám víu vào cái ta ích kỷ này, chính vì vậy mà họ muốn chiếm hữu của người khác, chiếm không được thì sinh tâm oán giận thù hằn mà tạo ra oan gia trái chủ.

Sưu Tầm.