John Blanchard rời khỏi băng ghế, chăm chú nhìn dòng người
đang ra khỏi nhà ga xe lửa trung tâm thành phố. Anh đang chờ người con gái mà
trái tim đã rất quen thuộc với anh nhưng khuôn mặt thì anh chưa từng gặp, một
cô gái với một bông hoa hồng.
13 tháng trước đây trong một thư viện ở Florida, khi nhấc một
cuốn sách ra khỏi kệ anh bỗng cảm thấy bị lôi cuốn không phải vì nội dung cuốn
sách mà vì dòng chữ viết bằng bút chì bên lề cuốn sách. Những hàng chữ mềm mại
với nội dung chứa đựng một tâm hồn sâu sắc và một trí tuệ sáng suốt. Bên trong
bìa cuốn sách, nơi ghi tên người mượn anh tìm ra tên chủ nhân của hàng chữ, đó
là Hollis Maynell. Cô gái sống ở thành phố New York.
Sau đó anh viết cho cô gái một bức thư tự giới thiệu mình và
mong cô trả lời, nhưng ngày hôm sau anh đã phải lên tàu ra nước ngoài tham gia
cuộc Chiến tranh thế giới lần thứ II. Trong vòng một năm và một tháng sau đó,
hai người dần dần tìm hiểu nhau qua thư từ. Mỗi lá thư là một hạt giống được
gieo vào trái tim nồng cháy. Một mối tình nảy nở. Anh đề nghị cô gái gửi cho
mình một tấm hình nhưng cô gái từ chối. Cô cho rằng nếu anh thực lòng thì diện
mạo của cô đâu có quan trọng gì.
Cuối cùng cũng đến ngày anh từ châu Âu trở về. Họ hẹn sẽ gặp
nhau lần đầu tại nhà ga trung tâm thành phố New York vào lúc 19 giờ. Cô gái viết:
"Anh sẽ nhận ra em vì em sẽ gài một bông hồng trên ve áo".
Khi đó, anh thấy một người con gái bước lại phía mình, cô ấy
có một thân hình mảnh mai thon thả. Những cuộn tóc vàng lộn xộn bên vành tai nhỏ
nhắn. Cặp mắt cô ấy xanh như những đóa hoa. Đôi môi và cằm cô ta có nét cương
quyết nhưng rất dịu dàng. Cô gái nở một nụ cười nhẹ nhàng hấp dẫn trên vành môi
và nói nhỏ: "Đi cùng em chứ, chàng thủy thủ?". Khi ấy hầu như không tự
chủ được, Blanchard bước thêm một bước tiến về phía cô gái, và đúng lúc ấy anh
nhìn thấy Hollis Maynell với bông hồng đứng ngay sau cô gái ấy. Đó là một người
đàn bà đã ngoài 40 tuổi. Bà ta có mái tóc màu xám bên trong một chiếc mũ đã cũ.
Bà ta có một thân hình nặng nề, đôi chân mập mạp trong đôi giày đế thấp. Khi đó
cô gái trong chiếc áo màu xanh vội vã bước đi. Blanchard có cảm giác dường như
con người anh lúc đó bị chia làm hai, một nửa mong muốn được đi theo cô gái và
một nửa hướng tới người đàn bà mà tâm hồn đã thật sự chinh phục anh. Và bà ta đứng
đó, khuôn mặt béo tốt với làn da nhợt nhạt nhưng hiền lành và nhạy cảm. Khi đó
bỗng nhiên Blanchard không còn lưỡng lự nữa. Tay anh nắm chặt cuốn sách nhỏ cũ
kỹ giống như cuốn sách trong thư viện trước đây để cô gái có thể nhận ra mình.
Đây không phải là tình yêu nhưng là một cái gì đó rất đáng
quý, một cái gì đó thậm chí có thể còn hơn cả tình yêu, một tình bạn mà anh
luôn luôn và mãi mãi biết ơn. Blanchard đứng thẳng chào người đàn bà, chìa cuốn
sách ra và nói, mặc dù khi nói anh cảm thấy mình bị nghẹn lại cay đắng và thất
vọng: "Tôi là trung úy John Blanchard và xin phép được hỏi chắc đây là cô
Maynell? Tôi rất vui mừng là cô đã có thể đến đây gặp tôi hôm nay. Tôi muốn mời
cô dùng cơm tối có được không?".
Người đàn bà nở một nụ cười bao dung và trả lời: "Ta
không biết việc này như thế nào con trai ạ, nhưng cô gái trẻ mặc chiếc áo vét
màu xanh vừa đi kia đã năn nỉ ta đeo đoá hoa hồng này trên ve áo. Cô ấy nói nếu
anh có mời ta đi ăn tối thì nói rằng cô ấy đang đợi anh ở nhà hàng lớn bên kia
đường. Cô ấy nói đây là một cuộc thử nghiệm gì đó!".
ST.