Có một anh chàng tên là Tiếc, mới 15 tuổi, anh ta yêu một cô
nàng cùng tuổi. Bố mẹ của anh chàng này biết, họ tìm cách ngăn cản mối tình đó.
Họ cấm anh ta ra khỏi nhà, họ chửi mắng, thậm chí là đánh đòn anh ta.
Chàng Tiếc căm ghét bố mẹ mình, anh coi họ như kẻ thù và tìm
mọi cách đối phó với họ. Anh ta thấy tình yêu bị cấm đoán thật là một cơn ác mộng,
anh ta ước được dắt tay cô nàng đến một nơi nào đấy ko có bố mẹ mình, để cả 2 tận
hưởng hương vị của tình yêu.
1/ Cho đến một ngày, cô nàng kia bỏ anh ta ra đi, anh chàng
khổ đau vật vã. Lúc này anh ta bỗng thấy rằng, tình yêu, dù trong điều kiện bị
cấm đoán, vẫn còn hạnh phúc vì mình còn được yêu, còn được sở hữu người mình
yêu.
Lại đến một ngày kia, cha mẹ anh ta qua đời trong một vụ tai
nạn. Trời đất như sụp đổ, anh ta ngơ ngác choáng váng. Lúc này, anh nhận ra rằng,
lúc còn bố mẹ thật hạnh phúc bao nhiêu. Anh ta ước được bố mẹ chửi mắng, đánh
đòn, cấm đoán tình yêu… Lúc này với anh ta, tất cả những cái đó đều là hạnh
phúc.
Hàng xóm và họ hàng thương tình, cùng nhau đóng góp tiền của
giúp đỡ chàng Tiếc. Nhờ có sự giúp đỡ đó, chàng Tiếc theo học được đến hết cấp
3. Nhưng trong suốt quãng thời gian ấy, ko lúc nào là chàng ta không nghĩ về
quá khứ. Đối với chàng, quá khứ đó thật hạnh phúc và ngọt ngào. Chàng ta coi cuộc
sống của mình hiện giờ là địa ngục.
2/ Hết cấp 3 Tiếc phải nghỉ học. Để có tiền sinh sống, Tiếc
xin làm công nhân cho một công trường xây dựng.
Công việc nặng nhọc vất vả, ăn mặc bẩn thỉu, bát cơm phủ đầy
cát và ngủ trong những chiếc lán tồi tàn dột nát, khiến Tiếc nghĩ rằng mình thực
sự đã bước vào đường cùng của sự khốn khổ. Chàng ta thấy nhớ da diết quãng thời
gian mình còn học cấp 3, nó trở nên ấm áp và yên bình biết bao nhiêu. Tiếc sống
cuộc đời khốn nạn của một người thợ suốt 3 năm liền.
3/ Một ngày kia, trong lúc kéo dây tời cho thang máy, Tiếc bị
buồng thang rơi ngay sát người. Chàng ko chết nhưng một cánh tay và một bên
chân đã đứt lìa, bị buồng thang đè cho bẹp dí. Tiếc đã trở thành người tàn phế.
Nhận một khoản tiền bảo hiểm, Tiếc về quê sinh sống. Chàng
chuyển qua nghề bán cá ở chợ gần nhà. Cái nghề mà chàng luôn cho là “tanh tưởi,
bẩn thỉu và chỉ dành cho đàn bà”. Dưới sức ép của họ hàng trước việc thờ cúng về
sau, Tiếc cưới một con vợ thuộc loại ma chê quỷ khóc, lại còn gù lưng, bướu cổ,
bán tôm ở quầy bên cạnh. Trong vòng 3 năm, họ đẻ liền 3 đứa con.
Tàn tật và đông con, gánh nặng kinh tế khiến gia đình họ trở
nên nghèo khó. Trong 3 năm này, ko đêm nào Tiếc ko mơ thấy mình trở về là một
chàng công nhân khỏe mạnh tự do ở công trường xây dựng, Tiếc tưởng tượng mình
đang đu trên những sợi dây cheo leo để sơn cho những tòa nhà cao tầng, hay đang
bắt những viên gạch do đồng nghiệp ném từ dưới lên, những đêm chơi tá lả với
các bạn cùng “lán”, hay những cái liếc mắt của các cô bạn “đồng nghiệp” tuy ko
xinh nhưng khỏe mạnh và yêu đời. Ôi, cuộc sống lúc ấy mới bay bổng, lãng mạn và
sung sướng làm sao. Tiếc thấy tởm lợm cái con vợ xấu tàn xấu tật và lúc nào
cũng có mùi tôm ươn của mình. Lắm lúc chàng chỉ muốn tát cho nó một cái cho chết
cụ nhà nó đi. Chàng luôn nghĩ rằng nếu có ai khổ hơn mình nữa thì thật vô lý.
4/ Con vợ kinh tởm của Tiếc rồi cũng tèo vì bệnh tật.
Ba năm tiếp theo, một mình Tiếc cáng đáng, lăn lộn nuôi 3 đứa
con thơ lúc nào cũng gầy rạc vì thiếu ăn. Cả gia đình làm bạn với cái đói triền
miên ko dứt.
Giờ đây, mỗi khi nhìn lên bàn thờ, thấy di ảnh của con vợ giặt
dẹo, Tiếc ko thể nào kìm được nước mắt. “Ừ, con đấy nó tởm lợm và xấu xí thật đấy,
nhưng nó chả bao giờ cãi mình lấy một câu, nó luôn nhường nhịn và nhẫn nhục mỗi
khi mình nổi cơn điên, đá thúng búng nia, giận cá chém thớt…, nó cực kỳ chịu
khó, thức khuya dậy sớm, tảo tần vất vả kiếm tiền lo cho cái gia đình do mình
làm chủ. Đến lúc mắc bệnh nó cũng * dám nói với ai, cũng ko đi khám sợ tốn tiền,
mà âm thầm chịu đựng…” – Tiếc nghĩ.
Chàng thấy thương con vợ bẩn của mình quá. Tiếc hối hận vì
lúc nó còn sống chàng đã đối xử với nó quá khốn nạn. Chàng ước được quay về
quãng thời gian 3 năm trước để mình có thể sửa chữa sai lầm, để mình có thể nói
với con vợ bẩn một lời xin lỗi và nói với nó rằng: “Anh yêu em!”.
Ko ngày nào mấy đứa con rách của Tiếc ko thấy bố ngồi trước
bàn thờ mẹ chúng nó mà lẩm bẩm một mình. Có đứa còn nghe bố nó nói rằng, quãng
thời gian mà mẹ nó còn sống là quãng đời hạnh phúc nhất của bố nó.
5/Khi các con Tiếc đã đến tuổi đi học, một lần nữa bất hạnh
lại ập xuống đầu chàng. Gánh nặng cuộc đời đã xin của Tiếc đôi mắt. Chàng trở
thành người mù, quanh năm làm bạn với bóng đêm. Lũ trẻ ko đc đến trường, chúng
lang thang đứa thì đánh giầy đứa thì ăn xin, đứa bán báo kiếm tiền nuôi thân và
nuôi người cha bệnh tật. Tiếc nguyền rủa cái cuộc đời chó nướng của mình. Tiếc
nhận thấy rằng, dù trước kia có tàn tật, nhưng chàng còn đôi mắt, còn ánh sáng,
chàng còn có thể nỗ lực, còn có thể cố gắng, còn biết mình sẽ phải làm gì và biết
mình đang làm gì.
Giờ thì hết rồi, trước mặt Tiếc chỉ là một màn đêm tuyệt vọng.
Ôi, hạnh phúc thay cho những lúc còn đôi mắt. Cay đắng, Tiếc ngẩng mặt lên chửi:
“Đ.m thằng trời, mày có thù * gì với bố mày mà mày ác thế hả con!!!”.
Người ta đưa Tiếc vào cái chỗ vót tăm dành cho người mù. Tại
đây, Tiếc quen được một người đàn bà bằng tuổi mình, bị mù từ năm 16 tuổi. Nàng
kể cho Tiếc biết, ngày xưa nàng vốn là một cô gái xinh đẹp, cũng chỉ vì yêu
đương lăng nhăng mà bị người ta ghen tuông, tạt a xít vào mặt, cướp mất dung
nhan và đôi mắt của nàng. Nàng sống cuộc sống của phế nhân từ thuở đó đến giờ…
Tiếc hỏi tên, nàng bảo nàng tên Nuối.
Tiếc ngẩng mặt lên trời, cười thật to, cười như điên dại.
Nàng hỏi vì sao cười. Tiếc trả lời:
“Tôi cười vì hai lẽ. Thứ nhất tôi cười bản thân tôi ngu. Thứ
2 tôi cười vì sung sướng.”.
Nàng hỏi: “Ngu sao thì tôi ko biết, chứ anh vừa què quặt vừa
mù lòa, có gì sung sướng mà phải cười?”
Tiếp trả lời:
“Cô ạ, nếu chia cuộc đời tôi ra làm 5 giai đoạn, thì trong cả
5 giai đoạn ấy không có giai đoạn nào là tôi không hạnh phúc cả. Có điều, tôi
chỉ nhận ra hạnh phúc khi hạnh phúc ấy đã rời bỏ tôi. Khi tôi sống ở giai đoạn
2, tôi cho rằng mình đang bất hạnh và tôi nghĩ giai đoạn 1 mới là hạnh phúc.
Khi đến giai đoạn 3 tôi lại nghĩ tôi đang đau khổ còn giai đoạn 2 thật hạnh
phúc. Tương tự với giai đoạn 4 và giờ là 5. Tôi luôn hạnh phúc nhưng chưa bao
giờ tôi cảm thấy hạnh phúc, chỉ bởi vì tôi không chịu quý những gì tôi đang có.
Tôi luôn nghĩ về quá khứ mà ko chịu nâng niu hiện tại, để đến khi hiện tại trở
thành quá khứ thì tôi lại điên cuồng vì tiếc nuối.
Đến giờ, nhờ có cô mà tôi nhận ra một điều, đó là hạnh phúc
hay bất hạnh ko phụ thuộc vào hoàn cảnh, số phận mà phụ thuộc vào cách ta định
nghĩa nó. Nhờ có cô mà tôi nhận ra rằng mình đã có một cuộc đời thật hạnh phúc
và may mắn. Hiện giờ, tôi cũng đang rất may mắn, ít nhất là so với cô. Tôi có một
mái nhà với 3 đứa trẻ và lòng hiếu thảo của chúng. Ai biết được tương lai xảy
ra điều gì, nhưng tôi cứ tận hưởng hạnh phúc của hôm nay đã. Quá khứ đã qua rồi,
tương lại chưa tới, chỉ có hiện tại mà thôi!!!”
Trong tâm trạng hưng phấn, Tiếc nói nốt một câu với nàng trước
khi bắt tay vào công việc:
“Tôi có một điều muốn cho cô biết. Hẳn cô còn nhớ mối tình đầu
của mình? Nhớ anh chàng Tiếc của ngày nào chứ? Vâng, thưa cô, tôi chính là Tiếc
đây cô ạ, là anh chàng mà ngày xưa cô đã bỏ rơi để theo người khác. Ngày đó cô
làm tôi đau khổ quá, nhưng giờ đây, cũng chính cô giúp tôi thấy lại được ý
nghĩa của cuộc đời, thấy rằng tôi là người hạnh phúc nhất!!!”
Hãy quý những gì mình đang có!!!
P/s: Hãy quý trọng những gì mình đang có ,đừng để khi mất rồi
mới cảm thấy hối hận, hãy nhớ rằng thời gian không quay trở lại. Rất nhiều người
trong chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những gì
mình không có. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong
mỏi của người khác. Điều đó còn tùy thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người...
Xin đừng quá chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên đi
điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi. Trong cuộc sống có những thứ vô
cùng giản đơn,nhỏ bé mà khi mất đi rồi ta mới nhận thấy được ý nghĩa thực sự của
nó. Hãy trân trọng và giữ gìn những gì mình đang có đừng để khi mất đi rồi mới
thấy hối tiếc...
Có những thứ hạnh phúc mà mất đi ta mới biết hối tiếc nhưng
2 chữ "hối tiếc" ấy không thể đem hạnh phúc trở về. Đừng để khi đánh
mất rồi mới ước "giá như mà..." thời gian trôi qua rồi sẽ chẳng bao
giờ trở lại nữa đâu, những gì ta đánh mất sẽ chẳng thể lấy lại được...
Những ai đang có hạnh phúc thì hãy cảm nhận và trân trọng
nó, vì còn có những người mong mỏi hạnh phúc... nhưng dường như nó quá xa vời.Đừng
than phiền về những điều bạn chưa có… Hãy vui với những gì bạn đang có nhé ♥
Nguồn: mình lượm nhặt thôi ^^