Thursday, January 24, 2013

Phía trước luôn có một con đường


Tôi nhận được một vài email của các bạn trẻ tâm sự rằng: 'Chị ơi, em chán sống quá!'. Khi tôi hỏi: 'Vậy với em, sống là phải như thế nào?' thì họ thường im lặng vì bản thân họ có lẽ lúc đó cũng không biết phải sống như thế nào cho... khỏi chán.

Trong một bài viết của mình, tôi từng chia sẻ: "Đối với nhiều người, sống là để được tồn tại, còn với tôi, điều đó chưa đủ. Đành rằng ai đang sống, tức là đang tồn tại, nhưng tồn tại như thế nào đó mới là điều đáng để suy nghĩ. Lần về Việt Nam, nhiều người tôi gặp khi trả lời câu hỏi: "Dạo này thế nào rồi?" thì phần lớn đều bảo: "Chán lắm". Đến lúc khi tôi hỏi tiếp: "Sao mà chán?" thì tôi cũng nhận được y chang câu trả lời như phía trên, tức là họ không biết họ chán vì điều gì.

Tôi không phải người lúc nào cũng biết hài lòng và cân bằng cuộc sống. Cũng như bạn, nhiều khi tôi chán lắm, nhưng tôi biết tôi chán vì cái gì và tôi biết mình cần phải làm gì sau đó để chuỗi ngày kế tiếp, tôi không ngạt trong biển khổ của sự chán chường.

Thật ra thì sống ở trên đời không ai tránh khỏi những khổ đau, mất mát, mấy ai sống mà được tận hưởng một cuộc đời hạnh phúc trọn vẹn cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Ngay cả những người giàu sang nhất, danh tiếng nhất cũng không hẳn là những người hạnh phúc nhất. Đôi lúc người ta không thể hiểu nổi vì sao anh chàng này, cô nàng kia "sướng" thế mà vẫn tìm đến cái chết. Làm sao ta có thể hiểu hết được những uẩn khúc trong lòng của họ đây?

Mới đây thôi, cả nước Đức đã sững sờ khi người chấn giữ khung thành của đội tuyển quốc gia Robert Enke lao đầu xuống xe lửa tự tử, để lại cho mọi người những câu hỏi không lời giải đáp. Tôi thấy thương xót cho con người ấy, nhưng tôi không đồng tình với việc làm ấy, vì tôi luôn tin rằng dù có bế tắc đến đâu, con người ta vẫn luôn có một lối thoát. Và phía trước luôn có một con đường, dẫu cho lúc đó ta vẫn không hình dung ra được chặng đường tới sẽ ra sao...

Cách đây chừng 4 năm, tôi bị mắc chứng bệnh trầm cảm, căn bệnh mà nhiều người tìm đến cái chết để giải thoát nhất. Thời gian đó, tôi như một người "dở sống dở chết" và điều tệ hại hơn, đó là người thân, bạn bè xung quanh tôi không hề biết điều này bởi tôi diễn quá giỏi. Đó là những ngày tháng tối tăm và tồi tệ nhất của cuộc đời tôi.

Người duy nhất phát hiện ra căn bệnh này là một chú người Đức, người đã nhiều lần cầu xin tôi đừng bao giờ nghĩ quẩn. Cho đến bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn rùng mình khi nghĩ về những điều đã qua. Tôi không biết mình đã lấy đâu ra nhiều nghị lực đến vậy để vượt qua được những khốn khó cuộc đời lúc ấy và không biết có phải vì tự mình đã băng qua nỗi đau hay không mà giờ đây tôi đã thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Tôi quí trọng và biết nâng niu từng giây phút hơn. Bởi mỗi con người chỉ có một cuộc đời, người ta sinh ra một lần và chết một lần. Tôi muốn trước khi chết, tôi không phải hổ thẹn hay tiếc nuối về cuộc đời mình, tôi không phải nói rằng mình đã có một cuộc đời nhàm chán. Tôi muốn sống một cuộc đời mà khi ngoảnh lại, tôi không phải nói: "Giá như...". Tôi biết để sống được như thế không hề đơn giản, vì người ta thường nói dễ hơn làm, nhưng nhất định tôi sẽ cố gắng.

Tôi tin ở bản thân mình, tin ở sự kiên trì và lòng quả cảm, tin ở tình yêu tôi dành cho cuộc đời và tin vào những gì cuộc đời dành cho tôi.

Bạn tôi từng nói: "Cuộc đời đôi khi trôi nhanh như một cái ngáp" và tôi cũng tin như thế. Cái khoảng cách của hôm qua- hôm nay và ngày mai ta vẫn tưởng dài vô tận, nhưng thật ra nó rất mong manh. Cuộc sống có bao nhiêu điều để yêu thì cũng có bấy nhiêu điều để chán.
Khi còn trẻ, người ta chán vì tình, vì tiền, vì công việc. Khi về già, người ta chán thêm đôi ba điều nữa, đó là bệnh tật, là chẳng may con cái mình không nên người. Nhưng tôi vẫn tin cuộc sống dù có đớn đau đến thế nào và bạn có tuyệt vọng đến bao nhiêu thì vẫn còn một cái gì đó tồn tại để cho bạn dựa vào và bấu víu, vẫn còn bàn tay ai đó nâng đỡ bạn.

Tôi không phải là người mang trong mình nhiều tham vọng của tuổi trẻ, cũng không phải một người mà nhìn vào ai cũng thèm và ao ước. Tôi chỉ là một đứa con gái bình thường lẫn đâu đó trong cuộc đời này, biết sống có trách nhiệm với bản thân mình. Tôi chấp nhận những điều tôi mơ ước mà không thể có được, tôi cũng có nhiều đêm ngồi bó gối rồi ôm lấy mình mà khóc, nhưng tôi vẫn thấy mình được "lời" rất nhiều trong cuộc đời, đó là tôi được sống, đươc trao yêu thương và nhận về những yêu thương.

Cây cỏ dù nhỏ bé mong manh nhưng lại vẫn luôn có một sức sống mãnh liệt. Dẫu bao lần đứng giữa bão giông, chúng vẫn vươn lên để tồn tại và làm cho cuộc sống trở nên xanh hơn, vậy thì con người - tại sao không?

Tôi biết, từ nghĩ đến làm là cả một chặng đường dài và tôi thấy mình đang bước những bước đi nhẹ nhàng về phía trước trên chựng đường ấy. Đâu đó, một ngày, phía cuối con đường tôi sẽ bắt gặp tôi.

"Sống là một nghệ thuật và người đang sống là một nghệ sĩ."

Người viết: Hoàng Yến Anh
LeThanh-Homeart-(Theo Blog ngoisao)