Khi mới lên bốn, tôi đã bị bệnh bại liệt. sau nhiều tuần nằm
viện, tôi được trở về nhà, nhưng phải nằm trên chiếc giường có chấn song được mẹ
thuê từ bệnh viện. Bố đi làm, mẹ ở nhà nấu ăn, giặt giũ và chăm sóc cho tôi.
Mỗi ngày hai lần, mẹ bế tôi đi tắm rửa và tập những bài tập
mà bác sĩ chỉ định. Với tôi, những ngày tháng đó thật kinh khủng. Tôi không thể
ra sân chơi đùa cũng lũ bạn hay làm bất cứ điều gì tôi muốn. Thứ duy nhất tôi
có là một quả bóng dùng để luyện tập cử động cho các ngón tay. Chán nản vì đôi
tay nhỏ bé, yếu ớt của mình không thể nắm chặt quả bóng, nhiều lần tôi đẩy nó
rơi xuống đất. Những lúc như thế, mẹ nhặt
quả bóng lên và dịu dàng bảo : "Cố gắng bóp quả bóng con nhé ! Rồi con sẽ
được đi chơi như các bạn!"
Trong bài tập hàng ngày, mẹ thường đặt hai ngón tay trong
lòng bàn tay tôi, và bảo tôi cố nắm chặt khỏang mười lần. Mẹ hy vọng mỗi ngày
có thể cảm nhận tay tôi nắm chặt hơn một tí, nhưng thường cảm giác đó chỉ có
trong những lần nổ lực đầu tiên.
Một hôm, sau giờ làm, bố mang về một chú khỉ đồ chơi nhỏ.
Chú khỉ mặc bộ quần áo len đỏ xinh xắn, trước ngực mang một cái trống nhỏ xíu.
Hai bàn tay chú đang trong tư thế sắp gõ xuống trống. sau lưng chú khỉ có ống
cao su nối với một quả bóng nhỏ. Bố hướng dẫn tôi cách điều khiển nó. Nếu bóp mạnh
quả bóng, hai tay chú khỉ sẽ vỗ vào mặt trống, tạo ra tiếng bùm bùm, chách
chách rất vui tai.
- Nào ! con hãy thử nó xem, con ! - Bố ân cần đặt quả bóng
vào bàn tay thẳng đờ của tôi.
Tôi cố bóp nhưng chú khỉ không hề cử động. Tôi dồn hết sức
vào bàn tay và cố bóp thêm lần nữa. Một tay chú khỉ hạ xuống dần, nhưng không đủ
mạnh để trái bóng phát ra âm thanh nào rõ cả. mặc dù vậy, mẹ cũng reo lên sung
sướng :
- Tốt rồi con, cố hơn một chút nữa đi !
Mẹ đặt bàn tay ôm trọn lấy tay tôi, bóp mạnh. bùm bùm.
- Lần nữa đi mẹ ! - Tôi dịu dàng nhìn mẹ.
Mẹ dịu dàng bóp bàn tay tôi. Bùm bùm. Thêm một lần nữa.
Chách chách.
- Nào, con hãy làm như mẹ xem !
Tôi cố sức một lần. bùm bùm. Trống đã vang lên.
- Con đã làm được rồi, mẹ ơi! - Tôi lại bóp tiếp. Bùm bùm.
Chách chách. - Con có thể làm được rồi ! - Tôi phấn khích la to.
Từ đó, tôi say xưa tập luyện. Tiếng trống dần dần vang đều,
nhịp nhàng như một bản nhạc. Hết tay phải rồi chuyển sang tay trái. Đôi lúc tôi
cũng thấy chán nhưng nhìn gương mặt rạng rỡ, tràn đầy hy vọng của bố và mẹ mỗi
khi tiếng trống vang lên là tôi lại cố gắng.
Một buổi tối, khi bố vừa chợp mắt sau một ngày làm việc vất
vả, tiếng trống vang lên làm bố thức giấc. Bố ngồi dậy nhìn tôi mĩm cười. Tôi hối
hận :
- Con đã làm bố thức giấc phải không ? Con xin lỗi bố ! Con
sẽ không bóp quả bóng vào những lúc bố ngủ nữa đâu ạ !
- Bố xoa đầu tôi, giọng bố bỗng ấm áp hơn bao giờ hết :
- Không đâu, con ạ ! Con hãy tập bất cứ khi nào con muốn. Tiếng
trống đó chính là kết quả của lòng kiên trì. Đừng vì bất cứ điều gì mà từ bỏ
lòng kiên trì con nhé !
Sau đó tôi được phục hồi từ từ. Tôi đã từng bước chiến thắng
được bệnh bại liệt - một việc tưởng chừng như không thể. Bố mẹ tôi vui mừng
khôn xiết. Âm thanh của những ngày đó cứ vang mãi trong tôi, sau này và trong mọi
lúc, như một sự khuyến khích mỗi khi tôi gặp bất cứ khó khăn, trở ngại nào.
Theo The Grieving
Souls