Thơ
Đỗ Tư Nghĩa
Những bài thơ này đã được viết ra trong mùa quỳ vàng Dalat của
năm 1983 – để đánh dấu một cơn khủng hoảng tâm linh.
Bây giờ là mùa quỳ vàng của năm 2011 – 28 năm đã trôi đi kể
từ ngày ấy.
Xin gửi Văn Chương Việt, gọi là để “ghi lại một chặng đường
gió loạn đã qua đi, một
quãng đời đã trôi ra biển” – như lời của Phạm Công Thiện thuở
nào.
Riêng gửi anh Đặng Tiến, chị Thanh Trí (hoạ sỹ), anh Đinh Cường,
Đặng Lệ Khánh, và Phạm Ngọc Lư.
Và rồi, để…” gió cuốn đi…” (TCS)!
Đ T N
Mùa quỳ vàng. 2011.
Thay lời tựa
[ Cho tập thơ Gởi Tình Yêu – Gởi Cuộc Đời, chưa in]
Có một đêm
giữa mùa quỳ vàng Dalat
tôi thức giấc giữa khuya sâu
và bỗng nhiên
tôi nghĩ đến cái chết của mình.
Vâng, sẽ có một ngày như thế.
Vào ngày ấy
đôi mắt tôi sẽ khép
sẽ không còn thấy ai.
Tôi sẽ vẫy tay
để nói lời vĩnh biệt
với trần gian
với bao nỗi khổ đau
và bao niềm hạnh phúc.
Vâng , sẽ có một ngày như thế.
Sẽ có một ngày
tôi ra đi
tay không – như buổi mới chào đời.
Và trước buổi chia tay
tôi sẽ có gì để lại ?
những bạc vàng châu báu ?
những lâu đài cao sang ?
một chút hư danh ?
một chút cảm thương
nơi trái tim người ở lại ?
Ồ, tôi biết
tất cả đều chỉ là một đống tro tàn
trong ngọn lửa thời gian !
Vâng, ngày từ biệt trần gian
tôi sẽ chẳng có gì để lại
Ôi, trần gian đẹp xinh
nơi đã nuôi tôi
bằng mật ngọt và mật đắng –
Tôi sẽ có gì để lại trần gian
trước buổi chia ly ?
Xin gởi lại cho Người
tiếng hát của tôi
như một loài chim
hót lên một lần trước khi vỡ cổ.
Xin gởi lại cho Người
Dòng máu đỏ của tôi
mà chính Người đã tiếp cho tôi
như nhựa cây
để đơm hoa và kết quả.
Này đây
những bài thơ
mai này tôi chết đi
Xin gởi lại Tình Yêu
Xin gởi lại Cuộc Đời
.
D A L A T
24. XII.1983.
Mùa Giáng Sinh
Ps: Muốn đọc thêm nhiều bài thơ khác vào mạng dưới tha hồ đọc vô tư...