Friday, January 18, 2013

Im lặng và yêu thương

Bạn nói tui nghe một câu đang hot, “Im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương”, tui lộc cộc gõ những dòng chữ phản đối trên bàn phím, tui tin rằng cả cái nắng cô đơn ngoài kia không cất tiếng được cũng dùng cái nóng đốt thiêu của mình để tương tác với da người, để lại cái bỏng rát nhắc rằng nó hiện diện. Vậy thì tại sao người ta lại ôm một mối hời hợt lặng im bào chữa rằng mình thương yêu và dõi theo trong bóng tối? Và khi cuộc đời này ngắn ngủi mấy mươi năm, và khi tuổi trẻ này ngắn ngủi tóc xanh, thì yêu thương đó sẽ trôi và tan trong nghẹn ngào…

Tui từng biết đến những điều tốt đẹp của thầm lặng khi ngày nắng vàng còn trôi trên vai gầy tuổi thơm giấy mới, nhưng chưa bao giờ im lặng sống cùng, để ngày sau nhìn lại nuối tiếc mình ên. Yêu thương là một đoạn đường dài mà cho – nhận là hạnh phúc, trong đó mỗi điều nhận – cho đều là nỗ lực chân thành. Một ngày nào đó yêu thương tách khỏi hành động thì ngày trôi trong cô đơn tẻ nhạt, làm sao cảm và sống nổi khi vẫn luôn miệng an ủi rằng mình thương trong chỗ này, trong tim này. Khi người ta quyết định dành một khoảng thời gian không bao giờ trở lại nữa trong quỹ thời gian quý giá của cuộc đời chỉ sống một lần của mình để quan tâm đến người yêu thương thì đã tạo thêm cơ hội để bước vào vùng sống của nhau rồi.  Năm giây cho một nụ cười gặp nhau thay vì tránh né ánh mắt. Năm mươi giây cho một tin nhắn vu vơ rằng “Bạn ơi trăng tròn quá chừng!” thay vì giữ trăng một mình và để nó gặm mòn nỗi nhớ. Năm phút cho một cuộc gọi điện thoại “Tui có giúp cho bạn được cái gì bây giờ hong?” và nghe bạn cằn nhằn sao lâu lắc không cà phê cùng nhau… Tui tin rằng nghĩ suy chỉ là một bước đệm, không có điều gì nở hoa nếu người ta không hành động.

Thế giới này đã tồn tại quá nhiều chiến tranh nhưng chưa bao giờ nó khốc liệt bằng cách lòng người chiến tranh với bản thân. Những thành lũy người ta xây lên chưa bao giờ vững chắc bằng thành lũy vô hình người ta xây trong tim mình. Thiệt nhiều trái ngược khi dễ buông lời nói xấu xa khi không hề thực sự quan tâm đến người được nói tới, nhưng lại khó khăn vô cùng khi dệt lời đẹp với người mình thương yêu thực sự. Tui không hiểu nổi…Im lặng mãi mãi chỉ có nghĩa là im lặng mà thôi, đừng gán ý nghĩa nồng nàn nào cho nó cả, vì ngày sau người ta sẽ dễ dàng chối bỏ lắm! Một lời nói ra còn trôi gió cuốn, huống gì bạn yêu tui mà bạn cứ lặng im hoài?

Với tui, yêu thương là phải hành động.

Cuộc đời chưa cho ai cái gì nếu họ chỉ thích và giữ im lặng. Bạn muốn bơi giỏi nhưng nếu bạn không bắt đầu… uống nước ở những bập bõm đầu tiên thì bạn mãi mãi chỉ dừng ở chỗ muốn mà thôi. Bạn khát khao được có người đó trong cuộc đời mình, nhưng bạn không thể nào có họ nếu bạn chỉ đứng nhìn ngần ngại và âm thầm quan sát. Cuộc đời ghi nhận kết quả, kết quả bắt nguồn từ hành động và sự cố gắng. Quy luật này áp dụng vào tình yêu thì thật hạnh phúc biết bao. Nếu ôm mãi trong lòng một mối tình câm mà không có cố gắng biểu lộ nào, sau này đừng trách sao mình khổ vậy, sao cứ đi theo cái bóng của người ta hoài?

Với tui, yêu thương dài lâu là câu chuyện của “Communication”, của sự trao đổi, của lắng nghe thấu hiểu nhau.

Một nốt lặng đúng lúc sẽ là tiếng ngân đẹp, nhưng một quãng lặng quá lâu sẽ làm người ta buông bỏ. Bạn hay hỏi tui “có nên nói ra không?”, tui bảo “ko nói làm sao người ta biết chớ?”. Nói yêu ai đó là cách để tim mình nở hoa, để người ta có tín hiệu mà bắt. Rồi yêu thương mà lặng lẽ thiệt thòi lắm, cuộc đời sáu mươi năm chứ mấy… Cãi nhau cũng phải nói cho nhau nghe để giải quyết, kiểu giận rồi im ru hến ngậm là thảm họa giao tiếp, tuột trôi khỏi đời nhau lúc nào hong hay…

Hồi đó, Sếp tui có kể câu chuyện vầy. Nếu có tới 3 chàng yêu em, chưa biết chọn ai, thì một ngày tự dưng em bịnh quá chừng. Chàng một nhắn tin qua hỏi thăm như thói quen, em có sao không em thế nào rồi, cần gì gọi anh nha. Chàng hai gọi điện lính quýnh, em coi sao chứ để bịnh không được đâu, anh xin nghỉ phép giúp em rồi đó em nghỉ ngơi đi, sáng tối gì ảnh cũng gọi thăm chừng hết. Chàng ba im ru, không nói không rằng, đi mua thuốc, nấu cháo, gằn giọng biểu ăn đi, ăn không được thì anh đút cho, ép uống hết thuốc rồi kéo mền cho em ngủ, lẳng lặng đi về, cứ vậy tới khi em hết bịnh. Vậy chọn ai biết rồi heng?

Tui là tui thích im lặng kiểu như vậy đó. Kiểu mà làm gì cũng phải để người ta hiểu được chân tình, chớ tận thế tới nơi, im im ai mà biết, nghe chưa?!

phiennghien. tháng 12 2012