Thursday, January 10, 2013

Hãy yêu thương bằng lý trí

Thoạt nghe tựa đề có vẻ rất lạ phải không bạn? Nhưng trước tiên hãy cùng mình xem qua một vài câu chuyện nhé!

Câu chuyện 1:

Ăn rau không chú ơi?
 Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.

- Ăn hộ tôi mớ rau…!

Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" – cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.

- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.

- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!

Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.

Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:

- Rau này bà bán bao nhiêu?

- Hai nghìn một mớ – Bà cụ mừng rỡ.

Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.

- Sao chú mua nhiều thế?

- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!

Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.

Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ…

-Nghỉ thế đủ rồi đấy!

Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.

Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.

Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.

Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.

Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:

- Bà bán rau chết rồi.

- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? – chị bán nước khẽ hỏi.

- Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.

- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.

Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.

Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ…!

Câu chuyện 2:

Ở Nhật xảy ra một câu chuyện có thực 100% như thế này: Có một người vì muốn sửa lại nhà nên dỡ tường ra; tường nhà kiểu kiến trúc Nhật thường đế một tấm gỗ ở giữa, hai bên trát xi măng, nhưng thực chất bên trong để rỗng.

Khi anh ta dỡ tường ra, phát hiện có một chú thạch sùng đang ngủ ở trong đó, đuôi nó bị đóng vào vào tường bởi một chiếc đinh được đóng từ ngoài vào trong. Anh này thấy tình cảnh đó vừa thấy thương thạch sùng vừa thấy tò mò, anh ta chăm chú quan sát chiếc đinh. Trời ạ, đây là chiếc đinh được đóng khi xây nhà 10 năm trước.

Rút cục là có chuyện gì thế này nhỉ? Chú thạch sùng này đã mặc kẹt trên tường mà vẫn sống được trọn 10 năm! Sống được 10 năm trong bức tường tối, thật không đơn giản chút nào. Có gì đó bất thường thì phải? Anh ta tiếp tục tục nghĩ ngợi, đuôi nó bị đóng chặt, không thể xê dịch được, thế nó đã sống được nhờ vào điều gì mười năm qua? Anh ta quyết định chưa sửa công trình của mình vội, muốn quan sát xem chú thạch sùng này đã ăn gì? Anh muốn nghiên cứ tìm hiểu xem sao.

Một lát sau, không biết từ đầu bò ra một chú thạch sùng khác, miệng nó ngoặm miếng thức ăn… Ồ! Anh ta lặng người đi. Thế này là sao nhỉ? Vì một bạn thạch sùng bị đinh đóng vào đuôi không thể đi lại được, một bạn thạch sùng khác đã kiếm tìm thức ăn mớm cho bạn trong suốt mười năm qua. Và nó đã kiên nhẫn làm thế trong suốt 10 năm qua.
Các bạn ạ, cùng với sự phổ cập của máy tính trong xã hội con người, tốc độ những thông tin mà chúng ta có được từ người thân, bạn hữu, đồng nghiệp, … ngày một nhanh hơn, nhưng khoảng cách giữa con người với con người chúng ta với nhau có thật sự ngày một gần nhau hơn ? … Cho nên đừng bao giờ từ bỏ những người mà chúng ta yêu thương nhé!

Câu chuyện 3:

Cô gái và chàng trai đang lái xe môtô với tốc độ trên 100 km/h. Cô gái: Chậm thôi. Em sợ. Chàng trai: Không, thế này mới vui chứ! Cô gái: Không, em xin đấy, thế này sợ lắm! Chàng trai: Vậy hãy nói với anh em yêu anh. Cô gái: Được thôi, em yêu anh. Nào, chậm lại đi! Chàng trai: Giờ ôm anh thật chặt nào. (Cô gái ôm chàng trai)

Chàng trai: Em có thể tháo chiếc mũ bảo hiểm của anh ra và đội nó lên không? Nó làm anh khó chịu quá… Ngày hôm sau, báo đưa tin: Một chiếc môtô đã đâm vào một tòa nhà do hỏng phanh. Trên xe có hai người, chỉ một người còn sống. Sự thực là nửa chừng trên đường đi, chàng trai nhận ra phanh xe bị hỏng, nhưng anh không muốn để cô gái biết. Thay vì thế, anh bắt cô nói yêu anh, và cảm nhận cái ôm của cô lần cuối, rồi nói cô đội chiếc mũ bảo hiểm của anh, như thế cô sẽ sống mặc dù điều đó có nghĩa là anh phải chết.

Câu chuyện 4:

Lời nhắn từ 1 người mẹ. Làm ơn ÐỪNG XÓA Con trai tôi là Ðỗ Thế Vũ, lớp mẫu giáo lớn mầm non Hoa Hồng, . Cậu bé là cả thế giới đối với tôi. Nhưng thời gian vừa rồi bác sĩ phát hiện cậu bé bị ung thư não. Thật ko may, vợ chồng tôi ko có đủ tiền để trả ngay cả là viện phí. Vợ chồng tôi đã thiết tha nhờ tới yahoo và tổ chức AOL và họ đã đồng ý trợ giúp chúng tôi 30 đồng cho mỗi người khi nhận được tin nhắn này. Vì vậy, bạn hãy giúp đỡ chúng tôi bằng cách gửi tin nhắn này đến những người mà bạn biết … (giúp người ta đi, 5s thôi, xin đừng thẳng tay xóa)

Có phải rất cảm động không? Những câu chuyện về đau thương, khốn khó trong cuộc sống, và những yêu thương tràn đầy… Nhưng khi cảm xúc qua đi, hãy bình tâm suy nghĩ lại một chút nhé!

1. Nếu anh chàng này không mua, chiều hôm đó gặp trời mưa, bà cụ sẽ làm gì? Nếu bà vẫn ngồi đó bán, chắc có lẽ bà đã không sống đến giờ này . Còn nếu bà biết tìm một chỗ để trú mưa, bạn nghĩ bà sẽ làm ngược lại chỉ vì để đợi anh chàng này không? Hơn nữa, bà dư biết rằng chả có ai rỗi hơi dầm mưa đi đòi một bó rau xấu chả ai thèm lấy (để từ sáng đến chiều nữa ấy nhé). Và cuối cùng, nếu anh chàng đó có đến lấy bó rau thật, bà vẫn có thể trông thấy anh ta từ 1 mái hiên nào gần đó, hoặc anh ta sẽ trông thấy bà mà, phải không?

2. Chuyện này đã nói rồi, giờ chỉ xin nhắc lại thôi nhé. Thông điệp mà câu chuyện gửi đến thật ý nghĩa, ngoại trừ … nội dung câu chuyện (chắc do mr Cuội sáng tác) . Bạn nghĩ bản năng tự vệ nổi tiếng của loài thằn lằn là gì hở? Không làm gì cả đôi khi nó còn tự rụng đuôi, huống chi là bị đóng đuôi vào tường . Còn nữa, có con thằn lằn nào sống tới tận 10 năm để thành tinh hở?

3. Ôlala, cảm động đấy, hy sinh thân mình để người yêu được sống. Nhưng sao anh chàng này không tấp xe vào lề và chạy song song nhỉ? còn đủ ngần ấy thời gian để nói chuyện với nhau, tháo nón bảo hiểm ra, đội lên đầu mà không tìm ra giải pháp nào tốt hơn để dừng xe lại ngoài chuyện đâm vào tòa nhà hở? Và cuối cùng, chắc gì có đội nón bảo hiểm thì cô gái vẫn còn sống chứ? Yêu 1 người là như thế sao? Quả thật cô gái cũng chẳng nên tiếc nuối 1 người xem thường tính mạng bản thân và người khác đến vậy!

4. Cái này thì báo chí gào thét mãi rồi. Nếu bạn là Yahoo, bạn sẽ ủng hộ 1 người nào đó qua tin nhắn offline vậy hở? Hay sẽ công bố rộng rãi trên các phương tiện truyền thông? Và nếu trong quá trình truyền đi, bạn ngứa tay sửa tên nạn nhân lại thành … 1 thằng bạn trong lớp, Yahoo có tính không? Và cuối cùng, với chính sách bảo mật quyền riêng tư, Yahoo không bao giờ (và cũng chẳng rỗi hơi) đi xem nội dung chat của bạn, trừ khi có yêu cầu của pháp luật. Rõ ràng quá rồi hén.

Yêu thương là cần thiết, nhưng hãy để lý trí soi đường, các bạn nhé. Đừng để bận lòng với những câu chuyện bịa, không đáng tí nào cả. Và 1 ngày bạn chợt nhận ra sự thật đằng sau nó. Để rồi, khi niềm tin bị xói mòn, sẽ thật khó khăn để bạn có thể lại yêu thương tràn đầy như trước. Mất niềm tin vào yêu thương cũng nguy hiểm như chính thái độ vô cảm vậy. Đừng để cảm xúc của mình bị lợi dụng, hay đem làm trò cười cho kẻ khác. Hãy đặt tình yêu đúng chỗ, các bạn nhé!

Sưu tầm trên mạng.