Ông mơ thấy một nhà nông bảo ông hãy cầm cày lấy đất, trồng
lấy lúa, gặt lấy thóc, làm lấy gạo mà ăn. Ông mơ thấy người thợ dệt bảo ông hãy
đánh lấy chỉ, dệt lấy áo mà mặc. Ông mơ thấy người thợ nề bảo ông hòa lấy vữa,
xây lấy nhà mà ở. Còn gì nữa? Ông đã thấy mọi người bỏ ông, xa lánh ông, để ông
trơ trọi với cảnh vật. Ông kinh hãi. Ông kêu cầu, khẩn hứa nhưng chỉ thấy mãnh
thú xuất hiện trên đường.
Có lẽ không có bao nhiêu người đã mơ giấc mơ nói trên. Nhưng
chắc chắn nhiều người chỉ nghĩ đến mình, tưởng rằng một mình có thể sống giữa
vũ trụ, không cần đến ai, không cần ai giúp đỡ.
Không ai là một hòn đảo. Chúng ta đều bị ràng buộc với mọi
người, chúng ta đổi công việc của chúng ta với công việc của người khác, chúng
ta phụng sự người vì người đã phụng sự chúng ta.
Nhưng chúng ta không chỉ sống trong tình liên đới về mặt vật
chất. Con người còn liên đới nhau về mặt hạnh phúc và đau khổ. Không ai hạnh
phúc một mình và không ai một mình có thể chịu nổi sự đau khổ. Nhờ người, ta mới
vui và nhờ người, ta mới trút bớt những cơ cực của ta. Thế giới này quá nặng
khiến một người có thể mang nổi và sự khổ cực của vũ trụ quá lớn cho một trái
tim.
Sưu tầm trên mạng.