Hiện giờ tôi đang là sinh viên, 22 tuổi. Tuổi đời tuy là còn
rất trẻ nhưng tôi đã trải qua không ít nông nổi, không ít vấp váp. Trước đây
tôi từng yêu và yêu rất nhiều một người. Nếu là tôi bây giờ thì tôi sẽ không đời
nào chọn người ấy.
Bởi vì, trẻ con, thích nổi trội, thích anh hùng, tôi đã yêu anh, một người không được tử tế cho lắm. Nói không tử tế thì cũng không hẳn. Một người bao giờ cũng có mặt này mặt khác.
Bởi vì, trẻ con, thích nổi trội, thích anh hùng, tôi đã yêu anh, một người không được tử tế cho lắm. Nói không tử tế thì cũng không hẳn. Một người bao giờ cũng có mặt này mặt khác.
Sau hai năm yêu anh, tôi đã mang trong mình một sinh linh.
Lúc ấy tôi đủ tuổi để kết hôn. Bố mẹ tôi thật sự sốc và bắt tôi phải bỏ đi chứ
không bao giờ chấp nhận một người con rể như thế. Gia đình tôi vốn là gia đình
có nề nếp, không hiểu sao lại sinh ra cái đứa ngang bướng như tôi. Tôi đã bỏ nhà
đi, tìm đủ mọi cách để bố mẹ chấp nhận. Thế nhưng, khi tôi nghe thấy mẹ khóc
qua điện thoại và bố anh ấy cũng khuyên tôi trở về, tôi thấy rằng, tôi đã sai,
tôi bất hiếu. Tôi quay về, từ bỏ giấc mơ của mình, từ bỏ người tôi yêu nhất vì
chữ hiếu luôn phải đặt lên đầu.
Sóng gió qua đi. Tôi ôn thi, đỗ vào trường đại học danh giá.
Khi đó tôi lại gặp một người đàn ông hơn tôi 20 tuổi. Thực ra tuổi tác cũng chẳng
chạm được đến anh. Anh vẫn rất phong độ, khỏe mạnh, trẻ trung và đã ly dị. Tôi
đang mệt mỏi, bỗng dưng gặp một người chững chạc, ân cần hết mức. Những lần đi
cùng cả nhóm lên bar hay đi cafe, anh đều làm mọi người vui vẻ. Dường như tôi
đã liêu xiêu trước cái vẻ hào nhoáng và cái sự "người lớn" ấy.
Có một lần, anh rủ một mình tôi đi cafe, tôi đồng ý, vì đó
không phải lần đầu tôi gặp anh, tôi chẳng đề phòng gì hết. Anh đưa tôi đến quán
cafe mà đến cả biển hiệu tôi cũng không nhìn rõ. Anh kéo tôi vào trong, chưa kịp
gọi đồ, tôi đã không thể kháng cự được bàn tay khỏe mạnh của anh. Dù rằng tôi
đã mất trinh, dù tôi cũng thích anh, nhưng cảm giác bị cưỡng ép thật ghê sợ.
Sau rồi, anh cũng chẳng thắc mắc gì, hay là anh nghĩ tôi tất nhiên sẽ chẳng
còn. Vài lần sau, anh lại hẹn bí mật đến những nơi như vậy nhưng tôi không thể
tiếp tục. Tôi đã nghĩ rằng tôi không thể dễ dãi như vậy nữa, vì như vậy tôi
không khác gì một đứa con gái buông thả khi cần thì anh gọi, không mất tiền,
khi không cần thì anh lại lả lơi với những người khác. Và cuộc tình này nhanh
chóng qua đi.
Có lẽ đàn ông ai cũng vậy, họ chỉ cần cái thú vui ấy thôi.
Tôi thấy vậy khi tôi lại vấp phải đồng nghiệp của anh. Chúng tôi có đi chơi rất
trong sáng, cứ như tình yêu học trò vậy. Tôi biết anh đã có vợ nên tôi cũng chỉ
giấu trong lòng và chúng tôi chỉ như hai người bạn. Anh thì cũng tinh tế, mua
quà tặng tôi ngày nọ ngày kia, đi công tác về cũng mua quà. Nói hơi sến một
chút thì chúng tôi như Kim Trọng và Thúy Kiều. Không bao lâu sau, anh ngỏ lời mời
tôi đến văn phòng riêng của anh. Anh cũng không quên nói tế nhị "Văn phòng
anh như phòng ngủ ý mà". Tôi gật đầu, nhưng tôi đã không bao giờ đến đó.
Tôi thừa hiểu có cái gì đang chào đón tôi. Mối tình tưởng như mỏng manh đẹp đẽ ấy
cũng chấm dứt.
Tôi kể hai câu chuyện trên là để lấy ví dụ cho các bạn gái
khác nên cảnh giác. Bề ngoài của những người đàn ông có thể che giấu được bản
chất. Có thể sẽ có người cười rằng đã mất rồi thì còn làm cao để làm gì. Nhưng
các bạn à, có cái còn quan trọng hơn trinh tiết, đó là lòng tự trọng. Đừng đánh
mất nó!
Đừng tự ti với bản thân mà làm khổ mình, làm sa sút phẩm chất
của mình. Giờ đây, tôi tự tin rằng tôi xinh xắn đáng yêu. Tôi tự hào rằng tôi
có học thức, tôi có đạo đức, tôi có nhiều bạn bè thương yêu, tôi sống trong môi
trường lành mạnh. Tương lai của tôi đang rộng mở vì thế chẳng có lý do gì tôi
phải ngại ngùng chùn bước. Các bạn gái khác hãy cũng như tôi, hãy ngẩng cao đầu
sống vì mình, vì gia đình, các bạn nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam