Vào một buổi sáng, khi mọi người đi đến trường thì phát hiện
ngôi trường đang chìm trong lửa . Họ kéo được cậu bé đã bất tỉnh ra khỏi cơn lửa
cháy rừng rực . Cậu bé bị ngọn lửa đốt cháy nửa người dưới và được mọi người
đưa vào bệnh viện tỉnh gần đấy.
Trên giường bệnh, cậu bé phỏng nặng, nửa mê nửa tỉnh nghe được
tiếng bác sĩ nói chuyện với mẹ cậu . Bác sĩ nói rằng cậu sẽ không qua nổi – thực
chất đó là điều tốt nhất – vì ngọn lửa khủng khiếp đã thiêu cháy toàn bộ nửa phần
thân dưới của cậu.
Nhưng cậu bé kiên cường không muốn mình chết. Cậu tự động
viên mình phải sống. Không biết bằng cách nào mà cuối cùng cậu bé đã vượt qua
được, trước sự kinh ngạc của các bác sĩ. Khi thời điểm nguy hiểm nhất đã qua ,
cậu lại nghe tiếng bác sĩ và mẹ nói chuyện . Họ nói với mẹ cậu rằng vì ngọn lửa
đã phá huỷ quá nhiều nơi ở phần thân dưới , có lẽ sẽ tốt hơn nếu trước đó cậu
bé chết đi , và vì cậu sẽ phải đau buồn với cuộc sống tàn tật .
Một lần nữa cậu bé dũng cảm lại tự động viên mình. Cậu sẽ
không là một người tàn tật. Cậu sẽ đi được. Nhưng thật không may là từ chỗ thắt
lưng trở xuống, cậu không có khả năng vận động. Đôi chân nhỏ bé của cậu chỉ
đung đưa mà hoàn toàn không có cảm giác.
Cuối cùng, cậu bé được xuất viện. Mỗi ngày,mẹ cậu đều xoa
bóp đôi chân bé bỏng của cậu, nhưng nó không có cảm giác gì cả, không điều khiển
được. Thế nhưng lòng quyết tâm rằng cậu sẽ đi trở lại vẫn mạnh mẽ hơn bao giờ .
Qua thời gian nằm trên giường, cậu được chuyển qua ngồi trên
xe lăn. Một ngày nắng đẹp, mẹ cậu đưa cậu ra sân để thay đổi không khí. Vào những
ngày ấy, thay vì ngồi trên xe, cậu đã tự đẩy mình khỏi ghế ngồi. Cậu bé tự kéo
mình băng qua bãi cỏ, lê theo đôi chân phía sau.
Cậu bé tiếp tục bò cho tới khi đụng phải hàng rào màu trắng
bao quanh khoảng sân nhà. Với một nỗ lực lớn lao, cậu đã tự nâng mình lên theo
những bờ rào. Sau đó, từng cọc một, cậu bé bắt đầu kéo thân mình dọc theo hàng
rào, quyết tâm sẽ đi được. Cậu bé đã bắt đầu làm như thế mỗi ngày cho đến khi cậu
tạo thành một lối mòn nhỏ dọc quanh sân, bên cạnh hàng rào. Cậu không muốn gì
hơn ngoài việc tiến lên trong cuộc sống bằng đôi chân mình.
Và cuối cùng, bằng tập luyện hàng ngày, bằng sự kiên trì sắt
đá và sự cương quyết của mình, cậu bé đã có thể đứng dậy và sau đó là đi lại khập
khiễng, tiếp theo là tự đi lại và cuối cùng là chạy.
Cậu bé bắt đầu đi và sau đó là chạy đến trường, chạy trong
niềm hân hoan lớn lao của sự chạy nhảy. Sau này khi vào đại học cậu tham gia đội
chạy đua .
Mãi về sau ở quảng trường vườn Madison, chính người trai trẻ
ấy – người mà người ta không tin rằng cậu sẽ sống sót, sẽ không bao giờ đi lại
được, sẽ không bao giờ có hy vọng chạy nhảy – một thanh niên đầy nghị lực , Dr
Glenn Cunningham, đã chạy một dặm nhanh nhất thế giới.
Hoathuytinh.com
Sưu tầm trên mạng.