Wednesday, January 16, 2013

Hà Tĩnh ngày đầu Đông!

Dũng..! Người con trai duy nhất của gia đình chú. Ảnh minh họa Đức Anh.

Những ánh nắng chói chang mùa hè, những làn gió mát mùa thu nhường chỗ cho sự buốt giá len lỏi vào tận da thịt, vào tận sâu trong tâm hồn mỗi người. Tôi đến thăm chú một ngày mưa, mưa trên những hàng cây, những con đường, mưa len vào từng ngõ ngách làm trắng cả một khoảng trời, và những giọt mưa ấy như đang rơi xuống lòng tôi. Chú nằm đó, gầy guộc, xanh xao, đôi môi khô muốn rỉ máu,thân hình tiều tụy khiến ai nhìn cũng phải xót xa. Trên khuôn mặt hốc hác ấy, tôi nhìn thấy trong đôi mắt chú chất chứa nỗi buồn xa xăm đến vô tận, đôi mắt đang nhìn vô định về quá khứ và trên hết là một nổi đau xé lòng. Chú nắm chặt lấy bàn tay tôi run rẩy, nghẹn ngào, tôi hiểu chú cần gì nhất vào lúc này. Đó là hơi ấm, hơi ấm của tình yêu!

Chú-một con người bình thường như bao con người bình thường khác sống giữa cuộc đời này. Chú có sức khỏe, có công việc ổn định và hơn hết chú có một gia đình, một gia đình hạnh phúc. Ở đó luôn đầy ắp những tiếng cười, vợ chồng cùng chia sẻ những vui buồn, cùng vượt qua khó khăn trong cuộc sống…. Càng hạnh phúc hơn khi đứa con đầu lòng chào đời. Dũng là món quà thiêng liêng vô giá mà cuộc đời ban tặng cho gia đình chú. Cứ ngỡ hạnh phúc là trọn vẹn, những ngày tháng êm đềm kia là mãi mãi nhưng chính chú lại là người đánh mất nó. Những cuộc hẹn hò cùng bạn bè bên bàn nhậu, một lần, hai lần, rồi nhiều lần khác nữa đã khiến chú sa vào nghiện ngập. Chú thường xuyên về khuya, chửi bới, đánh đập vợ con, cuộc sống gia đình vì thế ngày càng khó khăn. Để rồi vợ chú phải tìm vào miền Nam kiếm sống, chú cũng không đủ khả năng để nuôi đứa con thơ. Nghiện lại càng nghiện, hạnh phúc gia đình tan vỡ… Cho đến một ngày, khi hạnh phúc đã rời xa, khi một mình đối chọi với cái chết kề cận thì tất cả đã quá muộn màng, sự hồi tiếc chỉ còn là điều vô nghĩa, “ nếu như…”.

Tôi giật mình nhìn chú, cái mệt mỏi thể xác làm chú thiếp đi, tôi nghe đâu đó quanh mình có tiếng gọi khẽ: “ Dũng ơi! Dũng ơi!”. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má chú nghe buốt giá, chú đau và tôi cũng đau, đau lắm!


Bạn biết không? Chỉ có những người bước ra từ đau khổ mới hiểu hết giá trị của hạnh phúc, ngay lúc này điều quan trọng với chú nhất đó là gia đình, là bàn tay chăm sóc của người phụ nữ nhưng tất cả liệu có quay trở lại??? Liệu có một phép màu nào có thể đưa chú trở về quá khứ để chú làm lại từ đầu??? Tôi tự hỏi rồi lại tự lắc đầu rằng điều ấy sẽ không bao giờ xảy ra và thương thay cho số phận một kiếp người.
 
Chúng ta là những người không hoàn hảo, bạn cũng vậy, tôi cũng vậy, cuộc đời này đều như vậy, tất cả chỉ là tương đối, “ nhân vô thập toàn”. Bởi thế mà đã là con người thì không ai tránh khỏi những sai lầm, có ai mà không từng dằn vặt mình về những việc đã làm, những việc chưa kịp làm. Đường đời chập chùng với bao nổi chông gai, ta không biết ngày mai của ta sẽ ra sao nhưng ta có thể quyết định ngày mai đó. Có những người sau cơn mộng mị, tỉnh giấc và nhận thấy mọi thứ quanh mình đang diễn ra thật tồi tệ và rồi họ cuống cuồng để sửa đổi nhưng thời gian đi nào trở lại với ai, bạn cũng chẳng thể nào quay ngược về quá khứ, trở về với dĩ vãng. Vì cánh-cửa-thời-gian đã khép lại rồi, đóng sập lại rồi, quá khứ đã thành vĩnh viễn! Hôm nay sẽ chỉ còn là kí ức của ngày mai thôi vì vậy hãy biết trân trọng, đừng để khi đánh mất mới cảm thấy tiếc nuối.
“Khi cuộc đời nhấn chìm bạn nơi dòng xoáy hung dữ, bạn chỉ có hai con đường: buông xuôi để rồi bị chìm xuống dưới đáy hoặc sẽ hít một hơi dài để dũng cảm bơi tiếp”(Tom Cruise).
Sai lầm không có nghĩa là kết thúc bạn nhé! Hãy hướng về phía mặt trời, bóng tối sẽ ngã về phía sau lưng bạn. Không có "quá khứ của sự hối tiếc" mà chỉ có "ngày hôm nay của những việc cần làm" , không có những sai lầm mà chỉ có những bài học, không có "giá mà" , "nếu như" , mà chỉ có "lần sau, tôi sẽ"  Và quan trọng nhất là :"Giờ đây,tôi cần phải làm gì?"

Ngày mai sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay và cuộc đời của mỗi chúng ta cần phải được bắt đầu trở lại, với những bài học khôn ngoan chứ không phải là những điều hối tiếc...

Nghiêm Thuận