Trí tuệ sẽ thế chỗ vô
minh khi chúng ta nhận chân được một điều rằng hạnh phúc vẫn không hề có được
từ sự tích lũy những cảm giác khoái lạc, và thái độ đáp ứng để làm thỏa mãn
lòng ham muốn cũng không bao giờ đem lại cho ta một đáp ứng trọn vẹn. Nó chỉ là
lớn mạnh những vọng niệm phân biệt thương ghét mà thôi. Một khi chúng ta biết
tự mình cảm nghiệm chính chắn rằng hạnh phúc không thể đến bằng sự kiếm tìm mà
ngược lại là từ sự chối bỏ, nó cũng không đến với ta bằng sự tầm cầu những cảm
nghiệm ngọt ngào mà là từ sự phơi mở, tỉnh thức trong mỗi phút giây thực tại,
thì chính sự hoán chuyển ý thức này cũng đồng thời khai phóng tất cả năng lực
của tình thương ngay trong chính chúng ta. Một khi nội tâm ta không còn bị giới
hạn trong sự sợ khổ ham vui nữa thì tình thương, hay nói rộng hơn là sự giao
hòa đồng cảm với thực tại, sẽ trở thành phản ứng tất nhiên của trái tim đã được
mở rộng.
Chúng ta có thể thấy rõ
điều này một cách trung thực và trực tiếp ngay trong chính công phu thiền định
của mình. Khi chúng ta có thái độ đối diện và phơi mở để đón chào một cách tỉnh
thức tất cả thực tại trong từng giây phút mà không hề bị chi phối bởi các khái
niệm thương ghét, thì xem như chúng ta cũng cùng lúc làm thăng hoa tâm phong vị
tha của mình đối với từng cảm nghiệm. Từ trình độ nội tâm này, ngoài thành quả
nâng cấp công phu thiền định, chúng ta còn có thể bắt đầu thể hiện một tâm hồn
vị tha thật sự vào cuộc đời.
Việc thể hiện tấm lòng
thương người đó không hề đòi hỏi một phương thức nào hành động nhất định bởi
khắp nơi và mọi người trên toàn thế giới lúc này đều là những cánh đồng để
chúng ta gieo trồng lên đó những hạt giống tình thương. Mọi sự đều bắt đầu ngay
từ chính bản thân chúng ta và vòng tay tình thương kia sẳn sàng dành cho tất cả
mọi loài, không phân biệt một ai và vượt qua mọi giới tuyến cá thể cũng như
cộng đồng. Hành động vị tha nào cũng là tốt cả: Bất luận là một nỗ lực xoa dịu
những nỗi đau sinh lý hay một cố gắng xoa dịu tâm lý cho những ai thật sự cần
đến. Chúng ta có thể linh động thoải mái cách đáp ứng những nhu cầu của những
người đau khổ, từ một sự can thiệp trực tiếp vào hoàn cảnh của họ cho đến việc
thực hiện một tác phẩm nghệ thuật để nuôi dưỡng và chăm sóc đời sống nội tâm
của người ta một cách nhiều ý nghĩa: Chẳng hạn xây dựng ở họ một tình thương
hay một kiến thức giá trị. Thậm chí việc lấy mình làm một biểu tượng cho tình
thương các mối quan hệ đối giao thường nhật cũng là trong những hành động vị tha
đáng quí mà chúng ta có thể thực hiện được. Vấn đề cũng đơn giản thôi: Hãy biến
mình thành một người tốt bụng vô danh cũng được.
Ta có thể nói rằng tình
thương đối với tha nhân luôn được khai sinh từ sự tiếp cận với những đau khổ.
Nó là một phản ứng tích cực trước những hoạn nạn cụ thể mà ta có thể quan sát
từ thế giới xung quanh, một phản ứng giúp ta thấu đáo được những cợi nguồn sâu
sắc nhất mà từ đó mình đã bị giam hãm tù đầy suốt bấy lâu nay.
Ðức Phật đã để lại cho
ta những bài học hết sức quí giá và sinh động về tình thương: Ngài đã từng tắm
rửa săn sóc cho những Tỳ kheo đệ tử đang bị lâm trọng bịnh mà thiếu người chăm
nom và ân cần trấn an hướng dẫn nội tâm họ cho đến giây phút cuối cùng trước
khi các vị tắt thở và chứng ngộ đạo quả. Dấn bước vào con đường giác ngộ, ngay
chính lý tưởng đó cũng là một cách thể hiện sâu sắc nhất về tinh thần vị tha.
Bởi đó là con đường mang ý nghĩa đánh thức ở chúng ta sự thấu thị về những cấp
độ, hình thái và những cội rễ sâu sắc nhất của tất cả đau khổ.
Một thiền sư, đồng thời
cũng là môt nhà hoạt động xã hội người Việt Nam là thầy Thích Nhất Hạnh đã có
một bài thơ rất hay nói về thứ tình thương đại đồng, vô phân biệt mà nãy giờ
chúng ta vừa nhắc đến. Nội dung bài thơ đề nghị chúng ta một cái nhìn trí tuệ
về chính tình thương đó trong cả đời sống, ngay trong chính bản thân mình và
một gắn bó với nó với trọn vẹn trái tim củam mình bằng tất cả phơi mở:
Xin hãy gọi tôi bằng
chính tên thật của tôi
Xin đừng nói rằng mai này tôi sẽ ra đi
Bởi chính hôm nay tôi vẫn đến nơi này
Xin hãy nhìn nhau bằng cái nhìn sâu sắc nhất
Tôi vẫn đến đây trong từng giây phút để làm một chòi non trên nhánh cây mùa xuân,
Ðể làm một chú chim bé nhỏ, với đôi cánh còn yếu ớt đang tập hót trong chiếc tổ mới của mình
Xin đừng nói rằng mai này tôi sẽ ra đi
Bởi chính hôm nay tôi vẫn đến nơi này
Xin hãy nhìn nhau bằng cái nhìn sâu sắc nhất
Tôi vẫn đến đây trong từng giây phút để làm một chòi non trên nhánh cây mùa xuân,
Ðể làm một chú chim bé nhỏ, với đôi cánh còn yếu ớt đang tập hót trong chiếc tổ mới của mình
Ðể làm một chú bướm non trong lòng một đóa hoa
Ðể làm một viên ngọc còn dấu mình trong đá.
Tôi vẫn đến, để cười và để khóc, để âu lo và hy vọng đợi chờ
Nhạc điệu của lòng tôi là sự chào đời và nhắm mắt của tất cả những gì đang hiện hữu.
Tôi là một con phù du đang ẩn mình để hóa thân trên mặt nước sông
Và tôi là một con chim đang chờ mùa xuân đến, để tìm tới nuốt sống con phù du.
Tôi là con nhái đang tung tăng bơi lội giữa dòng nước trong của một cái hồ
Và tôi là một chú rắn hiền lặng lẽ bò đến hồ, kiếm sống bằng những chàng nhái nhỏ.
Tôi là một đứa bé ở Uganda, tấm thân chỉ còn lại da với xương,
Ðôi chân tôi khẳng khiu như hai cây gậy trúc,
Và tôi là một thương nhân buôn bán những cánh tay, bán vào Uganda những vũ khí chết người.
Tôi là một bé gái 12 tuổi, náu mình trên một chiếc thuyền con,
Ðã tự gieo mình xuống biển sâu khi bị một tên hải tặc cướp đi cái tiết hạnh ngàn vàng
Và tôi là một tên cướp biển, trái tim tôi mù lòa và không biết yêu thương.
Tôi là đồng đảng của Politburo, nắm trong tay toàn quyền sinh sát, và tôi là người đã phải mua đứt niềm tin đắt đỏ của hắn bằng tính mạng của các tù nhân dưới quyền mình đang chết dần mòn trong những trại tù khổ sai lao dịch.
Niềm vui của tôi giống như tiết trời đang độ vào xuân, đủ sức ấm cho các loài hoa đơm nở khắp mọi nẽo đời.
Nỗi đau của tôi có khác gì một dòng sông đầy những nước mắt, vừa đủ đổ đầy vào cả bốn đại dương.
Xin hãy gọi tôi bằng tên thật của tôi nhờ vậy tôi mới có thể được nghe tất cả giọng cười và tiếng khóc của mình trong cùng một lúc nhờ vậy tôi sẽ thấy được rằng niềm vui và nỗi buồn của mình thật ra chỉ là một.
Xin cho tôi được gọi tên bằng tên thật của mình để nhờ vậy tôi may ra thức giấc và nhờ thế, cánh cửa tim tôi có thể được mở ra.
Ôi! cánh cửa của tình thương và độ lượng, hải hà...
J. G