Một lần nọ đức Vua
Udena của xứ Kosambi hỏi Tôn-giả Pindola-Bhāradvaja: ‘Thưa Bhāradvaja, do nhân
gì, do duyên gì, Những Tỳ-kheo trẻ tuổi này, còn non trẻ, tóc đen nhánh, với vẻ
tươi tắn của tuổi trẻ, đang tuổi thanh xuân của cuộc đời, đã không thọ hưởng những
dục lạc, có thể thực hành phạm hạnh một cách trọn vẹn và hoàn mãn cho đến cuối
cuộc đời của họ?’
‘Thưa Đại Vương,
điều này đã được đức Thế Tôn bậc biết và thấy, bậc Alahán, Chánh Đẳng Giác nói:
“Hãy đến này các Tỳ-kheo, với người nữ nào là mẹ, hãy nghĩ về họ chỉ như một
người mẹ, người nữ nào là người chị, hãy nghĩ về họ chỉ như một người chị, và
người nữ nào là con gái, hãy nghĩ về họ chỉ như người con gái.” Đó là lý do vì
sao những Tỳ-kheo trẻ này, còn non trẻ, tóc đen nhánh, với vẻ tươi tắn của tuổi
trẻ, đang tuổi thanh xuân của cuộc đời, đã không thọ hưởng những dục lạc, có
thể thực hành phạm hạnh một cách trọn vẹn và hoàn mãn cho đến cuối cuộc đời của
họ?’
‘Nhưng này Bhāradvaja, tâm thường hay thay
đổi. Đôi khi những ý nghĩ tham dục có thể khởi lên đối với những người họ nghĩ
chỉ là mẹ, chỉ là chị, chỉ là con gái. Có nhân nào khác, có lý do nào khác nhờ
đó những Tỳ-kheo trẻ này, còn non trẻ, tóc đen nhánh, với vẻ tươi tắn của tuổi
trẻ, đang tuổi thanh xuân của cuộc đời, đã không thọ hưởng những dục lạc, có
thể thực hành phạm hạnh một cách trọn vẹn và hoàn mãn cho đến cuối cuộc đời của
họ không?’
‘Thưa Đại Vương,
điều này đã được đức Thế Tôn bậc biết và thấy, bậc Alahán, Chánh Đẳng Giác nói:
“Hãy đến, này các Tỳ-kheo, hãy quán thân này từ lòng bàn chân đổ lên, từ đỉnh
đầu đổ xuống, bao bọc bởi da, chứa đầy những vật bất tịnh. Trong thân này có:
tóc, lông, móng, răng, da, thịt, gân, xương, tuỷ, thận, tim, gan, hoành cách mô
(màng treo), lá lách, phổi, ruột, bao tử, phân, mật, đàm, mủ, máu, mồ hôi, mỡ,
nước mắt, nước mỡ, nước miếng, nước hoạt dịch, nước tiểu”. Thưa Đại Vương đó là
lý do vì sao những Tỳ-kheo trẻ này, còn non trẻ, tóc đen nhánh, với vẻ tươi tắn
của tuổi trẻ, đang tuổi thanh xuân của cuộc đời, đã không thọ hưởng những dục
lạc, có thể thực hành phạm hạnh một cách trọn vẹn và hoàn mãn cho đến cuối cuộc
đời của họ?’
‘Vâng, thưa
Bhāradvaja, đối với những Tỳ-kheo nào có tu tập về thân, tu tập về về giới, tu
tập về tâm và tuệ, thì điều đó dễ rồi,
nhưng đối với những người không tu tập, thời lại là chuyện khó. Đôi khi, có
người nghĩ, “ta sẽ xem điều này là bất tịnh”, nhưng họ lại đi đến chỗ nghĩ về nó như là hấp dẫn (tịnh). Có nhân nào
khác, có lý do nào khác, nhờ đó những vị Tỳ-kheo trẻ này, còn non trẻ, tóc đen
nhánh, với vẻ tươi tắn của tuổi trẻ, đang tuổi thanh xuân của cuộc đời, đã
không thọ hưởng những dục lạc, có thể thực hành phạm hạnh một cách trọn vẹn và
hoàn mãn cho đến cuối cuộc đời của họ không?’
‘Thưa Đại Vương,
điều này đã được đức Thế Tôn bậc biết và thấy, bậc Alahán, Chánh Đẳng Giác nói:
“Hãy đến, này các Tỳ-kheo, hãy phòng hộ các căn của các ông,khi mắt thấy săc,
không nắm giữ tướng chung, không nắm giữ tướng riêng (chi tiết) của nó. Bởi vì
những ai sống không kiểm soát nhãn căn, tham, ưu và những ác bất thiện pháp
khác sẽ tuôn chảy vào trong họ. Do đó để kiểm soát nó hãy thực hành phòng hộ nhãn căn, luôn luôn phòng hộ nhãn
căn. Khi nghe một âm thanh…ngửi một mùi…nếm một vị…cảm giác một sự xúc
chạm…nhận thức một pháp trần, chớ có nắm giữ tướng chung, chớ có nắm giữ tướng
riêng. Bởi vì những ai sống với nhĩ căn…tỷ căn…thiệt căn…thân căn…ý căn không
kiểm soát, tham, ưu và những ác bất thiện pháp khác sẽ tuôn chảy vào trong họ.
Do đó để kiểm soát nó hãy thực hành
phòng hộ nhĩ căn…ý căn, luôn luôn phòng hộ nhĩ căn…ý căn.” Đó là lý do vì
sao những Tỳ-kheo trẻ này còn non trẻ, tóc đen nhánh, với vẻ tươi tắn của tuổi
trẻ, đang tuổi thanh xuân của cuộc đời, đã không thọ hưởng những dục lạc, có
thể thực hành phạm hạnh một cách trọn vẹn và hoàn mãn cho đến cuối cuộc đời của
họ?’
Đây là cách phòng
hộ các căn đã được Đức Phật dạy trong rất nhiều bài Kinh. Các vị Tỳ-kheo phải
phòng hộ các căn của mình theo cách này, và các nữ nhân tất nhiên cũng phải
phòng hộ các căn của mình theo cách như vậy.
Để chỉ thêm cho
quý vị thấy tầm quan trọng của việc phòng hộ các căn, tôi sẽ trích dẫn ra đây
bài kinh thứ nhất của bộ Aṅguttara Nikāya (Tăng Chi Bộ Kinh), trong kinh Đức
Phật nói như sau:
‘Này các Tỳ-kheo,
ta không biết một sắc nào khác qua đó tâm của người đàn ông bị biến thành nô lệ
như sắc của người đàn bà như thế. Này các Tỳ-kheo, sắc của người đàn bà ám ảnh
tâm của người đàn ông không ngừng. Này các Tỳ-kheo, Ta không biết một tiếng nào
khác biến tâm của người đàn ông thành nô lệ như tiếng nói của người đàn bà như
thế. Này các Tỳ-kheo, tiếng nói của người đàn bà ám ảnh tâm của người đàn ông
không ngừng.
Này các Tỳ-kheo,
Ta không biết một mùi nào khác…một vị nào khác…một sự xúc chạm nào khác qua đó
tâm của người đàn ông bị biến thành nô lệ như mùi, vị, sự xúc chạm của người
đàn bà như thế.
Này các Tỳ-kheo,
Ta không biết một sắc nào khác…một tiếng nào khác…một mùi nào khác…một vị nào
khác…một sự xúc chạm nào khác qua đó tâm của người đàn bà bị biến thành nô lệ
như sắc, tiếng nói, mùi, vị, sự xúc chạm của người đàn ông như thế. Này các
Tỳ-kheo, tâm của người đàn bà bị ám ảnh bởi những thứ ấy không ngừng.
Như vậy quý vị
phải phòng hộ các căn của mình với chánh niệm lớn. Nếu quý vị có thể chánh niệm
về đề mục thiền của mình trong mọi lúc thì thật là tốt, vì như thế các căn của
quý vị cũng sẽ được khéo phòng hộ. Nếu quý vị đang thực hành niệm hơi thở quý
vị phải làm sao không để bị nhàm chán với hơi thở, vì nó cũng giống như người
bạn tốt giúp quý vị loại trừ phiền não vậy. Do đó quý vị phải tác ý đến hơi thở
với sự kính trọng. Nếu quý vị làm được như thế là quý vị đã kính trọng Pháp
(Dhamma), và như vậy quý vị là những đệ tử có lòng tin của Đức Phật.
Ở đây tôi sẽ trích
dẫn một bài kinh từ Mahāvagga của Tương Ưng Bộ Kinh để cho quý vị thấy như thế
nào là một vị đệ tử có lòng tin của Đức Phật, và biết sống theo những lời dạy
của Ngài. Trong kinh Đức Phật nói:
‘Này các Tỳ-kheo,
xưa có một con chim ưng cái bất ngờ lao
xuống và chộp được một con chim cút. Rồi con chim cút, này các Tỳ-kheo, trong
khi bị con chim ưng cái cắp đi, đã than khóc như vầy: “Đúng thực là vận rủi của
tôi, thật là thiếu phước cho tôi! (Thật đáng đời tôi) vì đã vượt ra ngoài trú
xứ của tôi và đi vào lãnh địa của người khác. Nếu hôm nay tôi cứ ở trong khu
vực của tổ tiên tôi, thời con chim ưng cái này ắt hẳn không phải là đối thủ của
tôi, nếu có xảy ra một cuộc chiến.”
“Thế nào trú xứ
của mày là gì, này con chim cút, đâu là khu vực của tổ tiên mày?”
“Đó là cánh đồng
được lưỡi cày lật lên, một nơi phủ đầy với những ụ đất đấy.”
‘Rồi, này các
Tỳ-kheo, con chim ưng cái, không có khó khăn trong sự khẳng định sức mạnh của
mình, cũng không màng tranh cãi với con chim cút về sức mạnh của nó, thả con
chim cút ra và nói, “Cút đi, này chim cút, nhưng ngay cả có đi đến đó mày cũng
sẽ không thoát khỏi tao đâu nhé.”
‘Thế là, này các
Tỳ-kheo, con chim cút chạy nhanh vào một cánh đồng đã cày, đến một nơi có đầy
những ụ đất, ngồi trên một ụ đất lớn và thách thức con chim ưng cái, như vầy:
“Này chim ưng cái, hãy tới đây! Này chim ưng cái, hãy tới đây!”
‘Rồi, này các
Tỳ-kheo, con chim ưng cái không có khó khăn trong sự khẳng định sức mạnh của
mình, cũng không màng tranh cãi với con chim cút về sức mạnh của nó, thăng bằng
đôi cách, và lao xuống chộp con chim cút.
‘Nhưng, này các
Tỳ-kheo, ngay khi con chim cút biết được rằng con chim ưng cái đã đến thật gần
mình, nó bèn lủi nhanh vào trong ụ đất ấy. Và rồi, này các Tỳ-kheo, con chim
ưng vỡ ngực ở (ụ đất) đó.
‘Số phận cũng sẽ
như vậy, này các Tỳ-kheo, với một người lang thang ra khỏi trú xứ của mình, vào
lãnh địa của người khác. Vì thế, này các Tỳ-kheo, chớ có đi ra ngoài trú xứ của
mình, chớ có đi vào lãnh địa của người khác. Này các Tỳ-kheo, với người nào đi
ra ngoài trú xứ của mình, vào lãnh địa của người khác, Mara (Ác Ma) sẽ có được
lối vào. Mara sẽ tìm được một sự ủng hộ nơi người ấy.
‘Và thế nào, này
các Tỳ-kheo, không phải là trú xứ của một vị Tỳ-kheo, mà là lãnh địa của người
khác? Đó là năm loại dục lạc. Thế nào là năm?
‘Các sắc do mắt
nhận thức, đáng thèm muốn, có sức quyến rũ, thú vị, làm say mê, đầy dục vọng,
quyến rũ. Các tiếng…các mùi…các vị…các sự xúc chạm do thân nhận thức, đáng thèm
muốn, có sức quyến rũ, thú vị, làm say mê, đầy dục vọng, quyến rũ. Này các
Tỳ-kheo, đây không phải là trú xứ của một vị Tỳ-kheo, mà là lãnh địa của người
khác.
‘Này các Tỳ-kheo,
các ông hãy giới hạn chỗ trú xứ của mình, giữ khu vực của tổ tiên mình. Với
những ai giới hạn trong trú xứ của mình, giữ khu vực của tổ tên mình, Mara sẽ
không có được lối vào. Mara sẽ không tìm được một sự ủng hộ nơi người ấy.
‘Và thế nào, này
các Tỳ-kheo, là trú xứ của một vị Tỳ-kheo? Thế nào là khu vực của tổ tiên vị
ấy? Đó là bốn niệm xứ.’
Như vậy, nếu quý
vị thực hành thiền minh sát quý vị phải luôn luôn phát triển bốn niệm xứ. Nói
cách khác, quý vị phải phân biệt những tính chất đặc biệt hay những đặc tính
chung của danh-sắc bên trong, bên ngoài, danh-sắc quá khứ, vị lai, và hiện tại.
Nhờ thực hành theo cách này, quý vị được bảo là đang sống theo lời khuyên của
Đức Phật. Nếu quý vị vẫn đang thực hành niệm-hơi-thở, pháp hành vốn nằm trong
thân quán niệm xứ, quý vị cũng đang sống
theo lời khuyên của Đức Phật.