Này bạn thân mến, tôi hy vọng sẽ gặp bạn một ngày nào đó. Không biết khi nào sẽ đến ngày đó. Bạn sẽ thay đổi và tôi sẽ thay đổi. Như thế chúng ta đừng thất vọng khi chúng ta nhận ra sự khác biệt nhau. Tôi cảm thấy OK miễn là chính bản thân thật sự của bạn; và bạn sẽ nhận ra tôi giống như thế.
Tôi chắc chắn có một điều: Tôi không có bất cứ quyền lực nào để thay đổi bất cứ ai. Tôi không quan tâm để làm điều đó. Tôi sẽ không bao giờ trở thành một vị thầy tinh thần. Nếu như tôi chưa trở thành bất cứ cái gì, tôi sẽ trở thành một người rất đơn giản, và tôi cũng hy vọng mình nhún nhường.
Tôi đánh giá cao rất nhiều về tình bạn. Có một số điều thật khó cho tôi để dứt bỏ ngay bây giờ. Tôi sẽ cố gắng giữ tâm từ và đoạn trừ sự chấp thủ.
Bạn là bạn của tôi. Ðiều đó có đủ lý do để chia xẻ những tình cảm sâu sắc của mình với bạn được không? Xin vui lòng đừng nghĩ rằng bạn không xứng đáng với nó. Tôi hy vọng bạn sẽ hiểu.
Tôi đã sống với bạn lâu dài, và tôi nghĩ tôi biết một điều gì đó về mọi người bởi kinh nghiệm lâu dài của tôi với sự liên hệ với họ. Tôi nghĩ tôi biết về bạn và hiểu bạn một phần nào đó. Nếu nó tốt với bạn, tôi sẽ tiếp tục kể cho bạn về những tình cảm sâu kín nhất của tôi.
Nếu như tôi ở bất cứ lối sống đặc biệt nào, sau đó bạn cũng phải đặc biệt ở một số tính cách đặc biệt nào đó là bạn của tôi.
* *
*
Có một sự mong ngóng, khát khao trong lòng tôi.
Tôi đến với bạn. Tôi biết bạn đang đến với tôi.
Nhưng tôi không thể đến với bạn. Một điều gì đó làm cách biệt chúng ta. Ðiều đó là gì?
Tôi cảm thấy giống như có một sự trống vắng trong lòng.
Tôi đang sống nhưng tôi không cảm thấy thật sự đang sống
Làm sao tôi có thể cảm thấy sống mà không điều đó?
Làm sao tôi có thể tới với bạn mà không có điều đó?
Chúng ta xa cách phải không? Nhưng chúng ta không biết.
Ðiều gì đang thật sự làm chúng ta cách biệt?
Chỉ sau này tôi khám phá ra điều đó tôi không có nó.
Tôi vẫn thường có nó
Và tôi đã đánh mất nó
Tôi không biết mình đã đánh mất nó.
Nhưng tôi luôn luôn biết rằng đó là một điều gì đang thiếu vắng
Không có sự sống trong cuộc đời của tôi.
Tôi cảm thấy bế tắc.
Với tất cả mọi giá
Tôi phải tìm nó lại
Không có nó cuộc đời không đáng sống
Thật điên rồ tôi đã xao lãng điều đó và thay đổi toàn bộ thân, tâm của tôi.
Hướng đến những điều hời hợt như thế.
Bây giờ lòng tôi đang thổn thức.
Tôi đã sống thật giả dối.
Thật là phí phạm nếu tất cả cuộc đời mình lại sống như thế này.
Vô nghĩa biết bao!
Tôi có thể vượt qua điều kiện sai lầm của mình không?
Tôi có đủ cam đảm để vượt qua điều dối trá này không?
Tôi có thể sống một cuộc sống lành mạnh và có ý nghĩa được không?
Tôi có đủ lành mạnh để trở thành lành mạnh nữa không?
Ðể trở thành một con người thật sự hoàn hảo lần nữa được không? (Sayadaw U Jotika)
Có một lần tôi đã từng lo ngại đánh mất người bạn của tôi bởi vì sự thay đổi, sự hiểu biết và những giá trị. Nhưng, dần dần, bây giờ tôi có thể chấp nhận điều này. Tôi phải thật lòng với bản thân.
Bây giờ nó trở nên một lệ thường. Không còn nhiệt tình nữa
Tôi nhớ nó như thế nào.
Ðã có sự thay đổi. Ðã có niềm hy vọng
Ðã có một sự lo lắng điều đó nó sẽ không đến với tôi.
Ðã có một sự buồn chán tuyệt vọng. Cuộc sống thật mãnh liệt.
Thậm chí sự đau đớn dữ dội, một nỗi đau đớn mãnh liệt, ê chề
Trong lòng tôi thật vô cùng ý nghĩa
Ít nhất nó đã mang lại cho tôi một vài ý nghĩa với cuộc sống của mình.
Hoàn toàn từ bỏ, hoàn toàn đoạn trừ một sự hiểu biết đầy đủ, và một sự chấp nhận hoàn toàn.
Mong mỏi cho hai kết hợp thành một.
Một cái gì đó hồn nhiên, không chuẩn bị hoặc không tính toán
Khi tôi đạt được điều đó tôi cảm thấy giống như một điều gì mất mát
Ðó là điều gì đang mất mát
Tôi biết. Nhưng tôi không thể định nghĩa nó.
Ðó có phải là một điều nào đó mà chúng ta chỉ có thể mơ về phải không?
Khi nó vượt qua khỏi tầm tay của tôi. Nó không có vẻ hoàn hảo
Khi nó ở trong vòng tay của mình, một điều gì đang mất mát.
Chỉ là ảo giác.