Friday, July 24, 2015

Tại sao có những con đường đi khác nhau để đi đến giải thoát ?.



 Làm sao mình biết con đường nào là nên đi và phù hợp với mình Thưa Sư ?

Chúng ta là sinh vật thích đủ thứ nên cần đủ mọi thể loại đề mục để đối trị tham, sân, si mê… Nhưng dưới đây là đề mục mà tất cả hành giả đều phải thực hành.

Đã là con Phật dĩ nhiên là phải tin theo Phật; thế mà lại không chịu dùng những tấm bản đồ giải thoát mà Phật đã vẽ ra tự năm nào, thật là vô lý quá!  Hãy về lật lại những bức dư đồ năm cũ, ta sẽ tìm thấy tám con đường cao quý, không ở đâu xa, mà ở ngay trong kinh điển của Đức Từ Phụ.  Tám con đường cao quý nằm trong Đạo Đế của Khổ, Tập, Diệt, Đạo.  Chính tám con đường nầy chẳng những giúp ta tu thân, cải thiện hoàn cảnh xung quanh, mà còn giúp ta đạt được quả vô thượng Bồ Đề nữa.  Ngay trong những cuộc hành trình thiền quán hằng ngày, nếu không am hiểu một trong tám con đường nầy, ta sẽ không đi đến đâu cả.

Trước tiên là sự liên hệ giữa thiền và con đường cao quý đầu tiên là chánh kiến.  Nếu thiền mà thiếu “chánh kiến” thì không cách gì ta thấy và hiểu biết được sự thật của sự vật.  Mà chính sự hiểu biết nầy dần dà sẽ trở thành trí tuệ.  Thoạt tiên thì chánh kiến giúp ta thấy được những định luật của thiên nhiên đã chi phối đời sống của chúng ta.  Nếu chúng ta hành động vì tham, sân, si kết quả sẽ là đau khổ.  Nếu ta hành động vì từ, bi, hỉ, xả thì kết quả sẽ là hạnh phúc và an lạc, cho mình và cho người.  Ngoài ra, chánh kiến còn giúp ta có đầy đủ hiểu biết để buông bỏ, để không bám víu, không quyến luyến.  Chánh kiến còn cho ta sự hiểu biết chân thật cũng như sự vô thường của các pháp, các hiện tượng.  Mọi hiện tượng của tâm và thân chỉ tồn tại trong chốc lát rồi tan biến.  Niệm đến rồi đi; hơi thở vào rồi thở ngay trở ra; những tế bào sinh ra rồi diệt; có cảm giác rồi không cảm giác; thương rồi ghét… Chính nhờ chánh kiến mà ta thấy mọi hiện trạng thay đổi một cách quá bất ngờ.  Thấy thế để không chạy theo; thấy thế để không nắm bắt.  Như vậy chính chánh kiến là bước quan trọng vô cùng trong thiền quán.

Kế đến, là sự liên hệ giữa thiền và con đường cao quý thứ nhì là chánh tư duy.  Thiền quán mà thiếu “chánh tư duy” tức là thiếu sự suy nghĩ đúng với sự thật thì tư tưởng sẽ bị chi phối bởi những tham muốn của cảm giác, của ác tâm và bất nhẫn.  Không có sự suy nghĩ đúng đắn thì chắc chắn tâm ta sẽ bị vướng mắc, sẽ chạy theo hình ảnh bên ngoài, cuối cùng ta sẽ bị kẹt mãi trong vòng luân hồi sanh tử.  Với chánh tư duy, tâm ta sẽ không bị tham, sân, si khống chế và thiêu đốt; mà ngược lại, với chánh tư duy, tâm từ sẽ là tâm ta, nó sẽ là một cái tâm cực kỳ cần thiết cho công cuộc thiền quán của ta.

Thứ ba là sự liên hệ giữa thiền và chánh ngữ.  Nói là thiền mà nói năng không đúng sự thật … thì không bao giờ trí tuệ phát triển.  Thiền mà thiếu chánh ngữ thì sự liên hệ của ta và những người quanh ta sẽ trở nên phức tạp và tệ hại hơn.  Lời nói chân thật ở đây là chẳng những chân thật với người, mà còn phải tự chân thật với mình.  Nếu mình không chân thật được với mình thì làm sao chân thật với người, nếu có, chỉ là dối gian.  Như vậy, muốn hành thiền cho có kết quả, xin đừng chôn dấu bất cứ sự thật, và dối gian gì trong lòng ta.  Người tu thiền thấy sao nói vậy; nghĩ sao nói vậy; chứ không bao giờ đổi trắng làm đen.  Có được chánh ngữ thì bước tu thiền của ta mới thật sự là có kết quả, vì thử hỏi làm sao mà tâm nầy thanh tịnh khi lời ăn tiếng nói hãy còn dối gian?

Thứ tư là sự liên hệ giữa thiền và chánh nghiệp.  Thiền mà không có chánh nghiệp, nghĩa là không có một lối sống chân chánh thì bảo làm sao tâm nầy chân chánh cho được. Ở đây không nói đến những chúng sanh nào chưa đủ cơ duyên ăn chay.  Nếu chưa đủ duyên ăn chay, xin cứ tiếp tục ăn mặn, nhưng xin đừng cố ý giết chúng sanh để mà ăn thịt.  Tỉ như hôm nay phải đi tìm gà dai, vịt dai mà nấu cháo thì ăn mới đã; cái đó là một sự cố ý. Ngoài ra, tu thiền mà tiếp tục tạo ra ác nghiệp như trộm cắp, tà dâm, sát sanh thì tu để làm gì cho vô ích.  Tu thiền mà vẫn làm cho người khác đau khổ thì ví bằng đừng tu, mà nghiệp còn nhẹ hơn là tu.

Thứ năm là sự liên hệ giữa thiền và chánh mạng.  Thiền mà lại sống bằng nghề mua gian bán lận; đong thiếu, cân thiếu; và làm tổn hại đến người khác thì dù có tu vạn kiếp cũng không bao giờ định đâu.  Người Phật tử tu thiền nên luôn nhớ lời Phật dạy: sống với chánh mạng; sinh sống bằng cách lương thiện; mưu sinh mà không làm tổn hại đến ai, hoặc giả không bóc lột ai.  Có được như vậy thì tâm ta mới định tĩnh và trí tuệ mới phát triển.

Thứ sáu là sự liên hệ giữa thiền và chánh tinh tấn.  Tu thiền mà thiếu chánh tinh tấn, hôm nay tập ngày mai nghỉ; không có sự cố gắng thì sẽ chẳng đi đến đâu, chẳng làm được gì.  Tinh tấn chính là cội rễ của mọi thành công.  Muốn hiểu mà không đọc; muốn tu cho đắc quả mà không tập luyện thì làm gì có lẽ ấy!  Phàm phu muốn có tiền cũng phải làm việc, huống hồ người tu muốn có tâm an lạc không tự nhiên mà có; không phải là bổn tánh từ thuở sơ sanh; mà ngược lại phải kinh qua một tiến trình tinh tấn tu tập.  Chỉ có sự tinh tấn mới mở rộng được đường thiền để đưa ta vào giác ngộ và giải thoát.

Thứ bảy là sự liên hệ giữa thiền và chánh niệm.  Đây là sự liên hệ tối cần thiết, tại vì nếu như không có chánh niệm là không có thiền.  Nói thiền mà tâm ta ôm đồm hết niệm nầy đến niệm khác thì đâu phải là thiền, mà có thể là những suy nghĩ mông lung, vơ vẩn.  Trong thiền, khi đi ta biết ta đi; khi ăn, ta biết ta ăn.  Có người nói như vậy thì dễ quá.  Ờ thì dễ, nhưng hãy tự hỏi thật lòng mình xem coi mình đã từng làm được như vậy một cách trọn vẹn chưa?  Nếu chưa được thì xin hãy bắt đầu lại từ đầu, đừng do dự, đừng sợ sệt.  Hãy can đảm lên.  Hãy tập lấy những cái thật đơn giản như vậy.  Hãy làm người quan sát những diễn tiến của các hiện trạng; quan sát chứ không phê phán.  Tập cho tới khi lúc nào ta cũng có chánh niệm thì chừng đó không cầu định, tâm ta vẫn định như thường.

Thứ tám là sự liên hệ giữa thiền và chánh định.  Một khi bảy con đường trên đã có sự liên hệ tốt đẹp với thiền thì, sự liên hệ giữa thiền và chánh định sẽ đương nhiên là tốt đẹp thôi.  Chánh định là sự tập trung tâm ý.  Muốn được chánh định thì ta phải trải qua một thời gian dài công phu, chứ không một sớm một chiều mà có được.  Xin đừng nản chí, nản lòng, hãy cố gắng định từng giây, từng phút, từng giờ, từng ngày, từng tháng, từng năm… Cứ liên tục như vậy hết năm nầy qua năm khác và cho đến ngày ta rũ bỏ thân tứ đại nầy mới thôi.

Xin đừng cầu mong nơi ai, mà hãy gắn ánh mắt mình vào từng bước chân ta đi.  Hãy thực hành rốt ráo những lời vàng ngọc của Đức Từ Phụ; tự mình thực hành vì thiền quán là trực tiếp kinh nghiệm chứ không phải là tưởng tượng mà được.

Đây là con đường đi thật tuyệt vời dành cho tất cả các hành giả không phân biệt trình độ, giai cấp nếu chúng ta thực hành đúng theo lời dạy trên con đường giải thoát sẽ mở ra đón chúng ta… Theo Ngài Thiền sư Pa-Auk Tawya Sayadaw (U Acinna) thì hành giả nên thử nhiều đề mục khác nhau cho đến khi tìm được đề mục hợp với từng hành giả...

NGUYỆN CẦU
Nguyện cho chúng con được an vui thoát khổ, khi còn luân hồi trong cảnh nào xin cho được gặp Phật Pháp Tăng, tinh tấn tu hành cho mau chứng đắc được chánh pháp của chư Phật Thánh nhân đã đắc; khi chưa đắc được Thánh Pháp, nếu còn sanh lại cõi này, kiếp nào cũng xin cho được chánh kiến, tu hành bất thối.
Nguyện cho chúng con luôn có trí tuệ, nhận thấy rõ sự vô thường, khổ não, vô ngã; có một đức tín dũng mạnh, sớm mau chứng ngộ đạo của giải thoát trong ngày vị lai.
Nguyện cho chúng con được thành tựu vạn sự như ý nguyện.