Sống thật khó mà sao chết lại quá dễ. Hôm qua
vừa gặp nhau đây, ngày mai đã phải chia lìa nhau mãi mãi. Sống thì có hẹn hò
hôm nay, ngày mai nhưng chết đi thì chẳng bao giờ có một cuộc hèn hò nào trước.
Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu
thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi.
Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng
mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình
được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc
đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng
những hờn oán thì cũng nặng nề.
Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên, lãng quên nơi này để đi về một nơi chốn khác. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một bóng hình đã mất, khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi. Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.
Cuối cùng thì ta nhận được gì khi còn sống trên cõi đời này? Tiền tài, danh vọng hay sắc đẹp chăng??? Không… chắc chắc là không rồi vậy tại sao ta cứ mãi tranh giành hơn thua, bon chen nhau, ganh ghét đố kỵ nhau?