Các anh chị em thân mến, buổi sáng hôm nay tôi muốn được ngỏ lời cùng các anh chị em về cuộc sống của chúng ta và mang chúng ta về nhà an toàn.
Ở khắp mọi nơi mọi người đều đang vội vã. Máy bay phản lực tốc
độ cao vận chuyển nhanh chóng khách quý xuyên qua lục địa và đại dương rộng lớn
để tham dự các buổi họp kinh doanh, chu toàn bổn phận của họ, vui hưởng chuyến
đi nghỉ mát, hay thăm gia đình. Các nẻo đường khắp mọi nơi—kể cả xa lộ, siêu xa
lộ, và đường cao tốc—chịu đựng hằng triệu chiếc xe hơi, chở hằng triệu người, với
một lưu lượng xe cộ bất tận và nhiều lý do khác nhau trong khi chúng ta vội vã
với công việc mỗi ngày.
Trong nhịp độ quay cuồng của cuộc sống này, chúng ta có bao
giờ ngừng lại trong giây lát để suy ngẫm.
Hầu hết các câu hỏi và mối quan tâm về cuộc sống hằng ngày
thật sự rất tầm thường. Chúng ta nên ăn món gì tối nay? Chúng ta nên sơn phòng
khách màu gì? Chúng ta có nên ghi danh cho Bé Nam chơi đá bóng không? Những câu
hỏi và vô số các câu hỏi khác giống như vậy mất đi ý nghĩa đáng kể khi cơn khủng
hoảng xảy đến, khi những người thân bị đau đớn hay tổn thương, khi bệnh hoạn đến
với gia đình, khi mạng sống bị đe dọa và cái chết luẩn quẩn đâu đây. Ý nghĩ của
chúng ta trở nên tập trung, và chúng ta dễ dàng quyết định điều gì thật sự quan
trọng và điều gì hoàn toàn không đáng kể.
Mới đây, tôi có đi thăm một người phụ nữ đang chống chọi với
căn bệnh hiểm nghèo trong suốt hơn hai năm qua. Bà cho biết rằng trước khi bị bệnh,
hàng ngày bà bận rộn với những công việc như dọn dẹp nhà cửa đến mức thật hoàn
hảo và sắp xếp những đồ đạc xinh đẹp đầy căn nhà của mình. Bà đi làm tóc hai lần
một tuần và mỗi tháng tiêu xài tiền bạc cũng như thời giờ để đi mua sắm quần
áo. Bà rất ít khi mời các cháu của mình đến thăm vì luôn luôn lo lắng rằng những
thứ mà bà xem là của cải quý báu của mình có thể bị các bàn tay nhỏ bé và không
cẩn thận làm vỡ hoặc làm hỏng.
Và rồi bà nhận được tin sửng sốt là tính mạng của bà đang bị
đe dọa và bà có thể chỉ có một thời gian rất giới hạn còn lại để sống ở đây
thôi. Bà nói rằng trong giây phút bà nghe lời bác sĩ chẩn đoán, thì bà biết
ngay rằng mình cần phải dành tất cả thời giờ còn lại cho gia đình, bạn bè, đó
chính là trọng tâm của cuộc sống của bà, vì những điều này tượng trưng cho những
gì quý báu nhất đối với bà.
Những lúc được trở nên sáng suốt như vậy đến với tất cả
chúng ta lúc này hay lúc khác, mặc dù có lẽ không phải lúc nào cũng qua một
hoàn cảnh bi thảm như vậy. Chúng ta thấy rõ ràng điều gì thật sự quan trọng
trong cuộc sống của mình và cách chúng ta phải sống theo.