"Tôi đứng trên sân thượng tòa chung cư 9 tầng. Gió lồng lộng thổi vào
mặt... Tôi không biết mình đã làm sai điều gì, tất cả mọi thứ đang quay
lưng với tôi, hình như không một ai trên thế giới này có thể hiểu được
tôi.
Nỗi đau của tôi quá lớn, không ai, phải, không ai có thể chia sẻ được
với tôi! Tôi đau xót vì thấy mình thật cô đơn.... Tôi muốn mình thoát
khỏi tình trạng này, tôi đã chịu quá nhiều đau khổ rồi. Thế nên... tôi
quyết định… nhảy xuống. Có lẽ đó là cách duy nhất giải thoát tôi khỏi
muộn phiền.....
Ngang qua tầng 9… tôi nhìn thấy gương mặt sưng húp của người phụ nữ ấy.
Bà là y tá của một phòng mạch tư. Bao nhiêu tiền kiếm được đều được lão
chồng tệ bạc nướng vào sòng bạc. Không biết bao nhiêu lần hắn thượng
cẳng chân hạ cẳng tay với bà. Vậy là hôm nay... bà lại vừa hứng chịu một
cơn thịnh nộ…
Tầng 8… cái dáng khắc khổ của ông lão cô đơn. Ông ở chung cư này đã lâu
rồi, hàng tháng đều có tiền trợ cấp nhưng tuyệt nhiên không một ai đến
thăm ông. Ngày ngày ông vẫn lục lọi trong hộp thư của mình rồi lặng lẽ
trở lên tay không. Vậy là hôm nay… ông vẫn chẳng có thư…
Tầng 7… cậu sinh viên vẫn đang cắm cúi vào trang việc làm của tờ tạp
chí. Tốt nghiệp với bảng thành tích không tốt lắm, thế nên mãi mà cậu
vẫn chưa tìm được một việc gì tử tế. Gấp tờ báo lại. Vậy là hôm nay…
cuộc tìm kiếm của cậu vẫn vô vọng…
Tầng 6… cô gái trẻ vừa chia tay với bạn trai. Tôi từng thấy họ rất thắm
thiết bên nhau, rồi chẳng hiểu lý do gì chàng trai không đến thăm cô
nữa. Cô gái ở lì trong phòng, cô không có nhiều bạn. Cô khóc. Vậy là hôm
nay… cô vẫn không có gì ngoài một tình yêu đã mất…
Tầng 5… đôi vợ chồng cãi nhau inh ỏi. Cả hai đều là công nhân của nhà
máy dệt. Thu nhập không đủ đáp ứng cho nhu cầu sinh hoạt, điều đó khiến
họ trở nên cáu gắt và nóng giận với tất cả mọi thứ xung quanh. Vậy là
hôm nay… họ lại có thêm một trận tranh cãi nảy lửa, để tạm quên đi cuộc
mưu sinh…
Tầng 4… thằng bé vừa thi trượt đại học. Nó được dạy bảo rằng sẽ không
làm được gì nếu không đỗ đại học. Chăm chỉ học hành bấy lâu, kết quả lại
ko như mong muốn. Nó thẫn thờ đi ra đi vào. Chui vào cái góc nhỏ của
nó. Vậy là hôm nay… nó vẫn không tìm thấy một điều gì mới mẻ cho cuộc
sống sau này…
Tầng 3… cô gái làng chơi tỉnh dậy sau một đêm bù khú. Thân con gái đem
ra làm trò vui, có ai muốn đâu nhưng vì cái ăn nên phải thế. Cô khoác
lên mình cái áo mỏng tang, chuẩn bị cho một đêm bất tận. Chẳng ai yêu
thương cô, cô cũng chẳng quan tâm, đời nó bạc là thế. Vậy là hôm nay… cô
lại tiếp tục cái kiếp “vợ của thiên hạ”…
Tầng 2… ông giáo nghèo mệt mỏi nằm vật ra sàn. Những tưởng dạy học là
một nghề thanh cao, nhưng đời sống đạo đức suy tàn khiến ông nhận ra
mình bất lực. Chứng kiến lứa học trò mình cố công dạy dỗ lần lượt đi vào
băng hoại, ông thở dài ngao ngán. Vậy là hôm nay… ông tiếp tục ray rứt
vì vẫn chưa làm tròn thiên chức của một người thày…
Tầng 1… tay nát rượu la hét ỏm tỏi. Không ai hiểu vì sao hắn cứ say xỉn
như thế. Chưa bao giờ nhìn thấy hắn tỉnh, mà có lẽ cũng chẳng bao giờ
hắn tỉnh. Vùi đầu bên ly rượu, cuộc đời hắn cũng chông chênh như bước
chân khi say của hắn. Vậy là hôm nay… hắn vẫn không tỉnh được…
Tầng trệt… đột nhiên tôi nhận ra, mỗi người trong chúng ta đều có những
vấn đề riêng của mình. Và khi chứng kiến hoàn cảnh của người khác, tôi
nghĩ dường như nỗi đau của mình vẫn chưa đến nỗi tuyệt vọng, rằng mình
vẫn chưa phải là người bất hạnh nhất. Tôi muốn được làm lại. Nhưng quá
trễ rồi… mặt đất đã ở trước mắt…
Tầng 1, tầng 2, tầng 3… mọi người ùa ra vây quanh tôi. Ai đó thốt lên,
“Đây là người sống cùng chung cư với chúng ta mà”, “Chắc tuyệt vọng lắm
nên mới như thế”. Họ đứng đó, nhìn vào tôi, và có lẽ họ đang nghĩ “Hóa
ra mình chưa phải là người bất hạnh nhất”. Thế đấy, đứng trước nỗi đau
của mình, ai cũng nghĩ mình thật nhỏ bé và lối thoát duy nhất dường như
chính là cái chết. Nhưng tôi tin, chết chỉ là chạy trốn một cách hèn
nhát thôi, nó chẳng giải quyết được gì ngoài việc đánh mất tất cả những
gì còn lại, mà lẽ ra, với những thứ ấy biết đâu sẽ làm được tốt hơn. Vì
thế phải suy nghĩ kỹ... trước khi nhảy xuống... Tôi bừng tỉnh, chỉ là
một giấc mơ. Thật tốt vì ít ra tôi vẫn còn cơ hội. Mặt trời vẫn sáng,
tôi mỉm cười, bắt đầu tìm cho mình một lối đi, không bao giờ là quá muộn
khi học được cách bước trên nỗi đau!"
st