1. Theo Ðức Phật, sự thực hành đúng Tứ Niệm Xứ
sẽ đem lại các kết quả như hành giả không còn ảo tưởng về Danh-Sắc, dẫn đến xả
ly và diệt trừ phiền não hay mọi tham ái, đạt đến chánh trí hay đạo quả, chứng
ngộ Tứ Thánh Ðế và đưa đến Niết Bàn. Khi Bà-la-môn Potthapāda hỏi đức
Thế Tôn, tại sao Ngài từ chối không trả lời thế gian này thường hay không
thường, ... thay vào đó lại nói về Tứ Thánh Ðế, Ngài nói:
"Này Potthapàda, Như Lai cho rằng, bởi
vì nó đem lại lợi ích, liên quan đến pháp, là căn bản của đời phạm hạnh, dẫn
đến yếm ly, ly tham, dẫn đến tịch diệt, đến thắng trí, đến giác ngộ, đến Niết
Bàn. Vì vậy, Ta nói đến Tứ Thánh Ðế." (Dīghā Nikāya, Sīlakhandhavagga)
2. Tứ Chánh Cần (Sammapadhāna)
Tứ Chánh Cần là bốn yếu tố được phối hợp
với nhau để phát triển Giới -- Ðịnh -- Tuệ trong Bát Thánh Ðạo. Chúng được phối
hợp trong khi quán một đối tượng nào đó (danh hay sắc) trong Tứ Niệm Xứ, để
ngăn ngừa các bất thiện tâm và phát triển các thiện tâm. Tứ Chánh Cần chính là
nhiệt tâm trừ bỏ phiền não đang tồn tại và không để cho nó phát triển thêm nữa.
Bốn yếu tố đó là:
Tinh tấn loại
trừ các bất thiện tâm.
Tinh tấn ngăn ngừa các bất thiện tâm.
Tinh tấn phát triển các thiện tâm
Tinh tấn duy trì các thiện tâm ấy.
Tinh tấn ngăn ngừa các bất thiện tâm.
Tinh tấn phát triển các thiện tâm
Tinh tấn duy trì các thiện tâm ấy.
Hai pháp đầu muốn nói đến các phiền não
trong tâm gọi là các triền cái (nivarana). Hai pháp sau muốn nói đến
việc đạt đến các tuệ giác và duy trì các tuệ giác ấy. Cả bốn pháp này đều tùy
thuộc vào sự duy trì sát-na hiện tại.
Thực ra đối với pháp hành Tứ Niệm Xứ chỉ
cần yếu tố thứ ba - tức tinh tấn phát triển các thiện tâm là đủ. Nếu có yếu tố
này, hai yếu tố đầu sẽ tự dộng diệt, lúc đó dùng yếu tố thứ tư để duy trì
sát-na hiện tại.
3. Tứ Như Ý Túc (Iddhipāda)
Dục (chanda) -- ước muốn hay nguyện
vọng để đoạn tận khổ.
Cần (viriya) -- nhiệt tâm đoạn khổ.
Tâm (citta) -- tâm có định để đoạn khổ.
Thẩm (vimamsā) -- trí tuệ đoạn khổ.
Cần (viriya) -- nhiệt tâm đoạn khổ.
Tâm (citta) -- tâm có định để đoạn khổ.
Thẩm (vimamsā) -- trí tuệ đoạn khổ.
4. Ngũ căn (Indriya)
Tín căn (saddhindriya). Ở trạng thái này
tâm trở nên mạnh mẽ, không có sự buồn chán. Hành giả tin pháp hành Tứ Niệm Xứ
là con đường chân chánh đưa đến đoạn tận khổ.
Tấn căn (viriyindriya): tinh tấn trong pháp
hành, loại trừ sự dễ duôi.
Niệm căn (satindriya): chánh niệm vững chắc,
không quên đối tượng.
Ðịnh căn (samādhindriya): ổn định đối tượng
trong sát-na hiện tại.
Tuệ căn (paññindriya): diệt si mê, kiểm
soát tâm, nhờ vậy mà biết toàn bộ oai nghi hiện tại.
5. Ngũ lực (Bala)
Ngũ lực có cùng phận sự như ngũ căn nhưng
mạnh hơn.
Tín lực (saddhābala): phát triển đức tin
trong pháp hành, tin chắc rằng pháp hành mình đang theo là đúng.
Tấn lực (viriyabala): tâm với tấn lực sẽ
mạnh hơn và có thể chiến thắng phiền não (như với "danh thấy", biết
chắc rằng đó không phải là "ta thấy", ...). Tấn lực có thể ngăn ngừa
phóng tâm và ngăn các triền cái.
Niệm lực (sātibala): tâm duy trì ở sát-na
hiện tại.
Ðịnh lực (samādhibala): tâm thấy sắc ngồi
rất rõ.
Tuệ lực (paññābala): trí tuệ trở nên bén
nhạy, có thể chuyển đổi được tà kiến nghĩ rằng "ta đang ngồi" thành
"sắc ngồi". Tuệ lực có thể tẩy trừ phiền não, bởi vì lúc này tuệ mạnh
hơn phiền não.
Thông thường khi mới thực hành, vô minh và
tham ái (taṇhā) rất mạnh. Song đến giai đoạn phát triển ngũ lực, vô
minh và tham ái đã giảm đi. Sau Tuệ đầu tiên (Nāmārūpaparicchedañāṇa,
Danh-Sắc Phân Tích Trí), định và tuệ mới trở nên quân bình. Trước đó, định luôn
luôn mạnh hơn tuệ.
6. Thất Giác Chi (Bojjhanga)
Thất giác chi là trí tuệ kiên định đưa tới
sự khởi đầu của Bát Thánh Ðạo, dẫn đến sự giác ngộ.
Niệm giác chi (Sāti sambojjhanga). Niệm trong
thất giác chi trở nên rất mạnh, hành giả chắc chắn rằng mình sẽ đạt đến Tứ
Thánh Ðế, trở thành bậc Thánh nhân (Ariyapuggala). Muốn niệm được
trọn vẹn, hành giả phải:
- Có chánh niệm - tỉnh giác trong Tứ Niệm
Xứ;
- Không tiếp xúc với người không hành thiền;
- Luôn luôn sống trong sát-na hiện tại, tức là lúc nào cũng theo dõi các oai nghi và Danh-Sắc.
- Không tiếp xúc với người không hành thiền;
- Luôn luôn sống trong sát-na hiện tại, tức là lúc nào cũng theo dõi các oai nghi và Danh-Sắc.
Trạch pháp giác chi (Dhammavicaya sambojjhanga): Thẩm
xét hay suy xét các pháp. Ðây là trí tuệ nhận ra các pháp Danh-Sắc là vô
thường, khổ và vô ngã. Trí tuệ này cần phải được hoàn thiện. Chẳng hạn:
- Pháp hành phải giữ quân bình. Nếu đức tin
quá mạnh, tham ái có thể xen vào. Nếu tuệ quá mạnh, hoài nghi cũng sẽ lớn theo;
Tinh tấn và định cũng phải được quân bình. Nếu quá nhiều tinh tấn, trạo cử (uddhacca)
sẽ tăng trưởng. Nếu có quá nhiều định, nghị lực và tinh tấn sẽ giảm. Hành giả
có thể trở nên tự mãn, bị mắc kẹt ở Tuệ thứ mười hai, cứ phải bắt đầu lại mãi.
- Chỉ nên tiếp xúc với những người đã thấy
thực tánh pháp (sabhāva).
Tinh tấn giác chi (Viriya sambojjhanga): Tinh tấn
trở nên mạnh hơn. Mười một pháp cần phải được kiện toàn. Chẳng hạn:
- Phải tinh tấn nhiều hơn để duy trì pháp
hành, bởi vì ở cấp độ này, hành giả có suy nghĩ rằng, thật không lợi ích gì nếu
phải tái sanh nơi bốn đường ác đạo.
- Hành giả cũng cần tinh tấn hơn nữa bởi vì
giờ đây hành giả chắc rằng Tứ Niệm Xứ là con đường duy nhất để đoạn khổ.
Hỷ giác chi (Pīti sambojjhanga). Hỷ này nảy
sanh từ tuệ minh sát và nó không phải là loại hạnh phúc thế gian được tạo ra
bởi phiền não. Mười một pháp cần phải được kiện toàn. Chẳng hạn, hành giả niệm
tưởng đến những ân đức của Phật, Pháp, Tăng, Giới và Niết Bàn.
An tịnh giác chi (Passaddhi sambojjhanga). Trí tuệ
này có ba đặc tính của danh và sắc (vô thường, khổ, vô ngã) như đối tượng của
nó. Bảy pháp cần phải được kiện toàn. Chẳng hạn:
- Hành giả phải luôn luôn có chánh niệm --
tỉnh giác, nghĩa là duy trì trong sát-na hiện tại.
- Chỉ nên tiếp xúc với những người tâm đã
an tịnh và hiểu được thực tánh pháp.
- Thọ dụng thức ăn chỉ để duy trì sức khỏe
của thân, để hành minh sát và đoạn tận khổ.
Ðịnh giác chi (Samādhi sambojjhanga). Bảy pháp
cần phải được kiện toàn. Một số trong những pháp ấy là:
- Tín và tuệ phải được quân bình.
- Tấn, tuệ và hỷ cần phải rất mạnh để đưa
hành giả đến Bát Thánh Ðạo.
- Chánh niệm - tỉnh giác phải được duy trì
trong từng sát-na và ở mọi oai nghi.
Xả giác chi (Upekkhā sambojjhanga). Năm pháp
phải được kiện toàn. Chẳng hạn:
- Hành giả phải nhận ra rằng Danh-Sắc là
thực tánh pháp -- "không phải đàn ông, không phải đàn bà", và
Danh-Sắc ấy là kết quả của nghiệp (kamma) -- không thể khác hơn.
- Chánh niệm - tỉnh giác trong từng sát-na
và trong mọi oai nghi.
GHI NHỚ:
- Mỗi giác chi phải có Tam Tướng (vô
thường, khổ, vô ngã) như đối tượng của nó.
- Mỗi giác chi phải xuất phát từ Tứ Niệm
Xứ, sau đó nó sẽ phát triển mạnh hơn và trở thành Tuệ. Khi tinh tấn, chánh
niệm, tỉnh giác (yogavacara) hành Tứ Niệm Xứ này đạt đến mức các giác chi trở
nên hoàn hảo, lối vào Thánh đạo (Ariyamagga) sẽ tự động mở, dẫn
đến sự giác ngộ.
7. Bát Thánh Ðạo
Ðây là tám yếu tố cuối cùng của 37 Pháp trợ
giác ngộ (Bodhipakkhiyadhamma). Bát Thánh Ðạo vừa là pháp thế gian (lokiya),
vừa là pháp siêu thế (lokuttara). Khi các chi phần giác
ngộ (thất giác chi) được thực hành viên mãn, nó tự động chuyển sang Lokuttara
(Thánh đạo - Ariyamagga). Ở
điểm này, Niết Bàn trở thành đối tượng.
Ðiều quan trọng cần phải hiểu ở đây là Bát
Thánh Ðạo được chứng, không chỉ như một sự kiện tiếp nối. Chẳng hạn, sau khi
Thất giác chi được viên mãn, tám Thánh đạo sẽ viên mãn, dẫn đến chứng ngộ Tứ
Thánh Ðế và đạt đến Niết Bàn. Chính pháp hành Tứ Niệm Xứ chứng ngộ Tứ Thánh Ðế
này. Ðó là lý do tại sao Tứ Niệm Xứ đi đầu trong 37 Pháp trợ giác ngộ. Tứ Niệm
Xứ là nhân và khi Bát Thánh Ðạo được thực hành viên mãn, nó vẫn là hiệp thế, nó
chỉ trở thành siêu thế khi Tứ Thánh Ðế được chứng ngộ. Trong Tương Ưng Kinh (Samyutta
Nikāya), Ðức Phật dạy:
"Giáo pháp của ta về Tứ Thánh Ðế thực
là sâu xa và khó chứng ngộ. Giáo lý ấy vượt thế gian (siêu thế) và rỗng không
tự ngã (suññatā). Trong tương lai, các vị tỳ kheo sẽ không còn nghe được giáo
pháp này, bởi nó rất khó hiểu đối với họ. Bao lâu vàng thực -- chân lý -- còn hiện
hữu, vàng giả sẽ biến mất. Nhưng khi vàng thật không còn, vàng giả sẽ xuất
hiện. Ðây là lý do tại sao Ðạo Phật suy đồi."
--ooOoo--
[1] có
8 bậc Thiền: 4 thuộc Sắc Giới (Rūpa) và 4 thuộc Vô Sắc Giới (Arūpa)
[2]
Citta được hiểu: 1. Tâm; 2. Tâm sở; 3. Các loại tâm (khi tâm và tâm sở cùng
sanh -- citta-cetasika)
[3]
Sắc giới là một cảnh giới vẫn còn sắc thân nhưng vi tế hơn nhân loại. Vô sắc
giới là cảnh giới chỉ có danh. Cả hai kiết sử (6,7) này muốn nói đến sự luyến
ái đối với các cảnh giới chư thiên.