Mưa đến rồi
mưa đi!
Bất ngờ.
Ngỡ ngàng.
Đau khổ…
Có vô tình
quá không?
Gió thổi
làm cay mắt. Giống như bây giờ vậy. Đôi khi cuộc sống làm ta ngột thở mà chẳng
biết nên tháo gỡ nó thế nào? Ngày hôm nay khiến ta hồi hộp rồi nhanh chóng chuyển
sang trạng thái khác. Nhanh đến nỗi không kịp nhận ra cảm xúc lúc đó là gì nữa.
Một cảm giác quen thuộc, rất quen. Tim nhói mà không hiểu vì sao? Buồn một
chút, tiếc một chút cũng hơi đau nhưng rồi nghĩ đến một điều khác tốt đẹp hơn
khiến ta thấy bớt đi phần nào.
Đôi khi ta
tự hỏi: “Có phải mình thiếu may mắn?”, ta nghĩ vậy đấy. Nhưng cuộc đời luôn
công bằng trong mọi việc mà, ta cố gắng thật nhiều nhưng có lẽ chưa đủ chăng? Mỗi
khi đi qua, nghĩ về một thứ lại thấy ứa nước mắt. Thật buồn phải không?
Những lúc
thế này mới thấy sự cần thiết của những người bạn. Họ luôn bên ta giúp ta vượt
qua mọi khó khăn, như một nguồn động lực giúp ta mạnh mẽ và thấy điều đó thật
nhẹ nhàng. “Cảm ơn bạn của tớ. Tớ chẳng biết nói gì lúc này nhưng thực sự tớ thấy
rất vui vì chúng mình là bạn của nhau. Thật đấy!”
Sẽ rất thất
vọng nếu ta không làm được như điều ta mong muốn mặc dù ta đã rất cố gắng. Cuộc
sống này luôn thế mà, có thể ta không may mắn để đạt được điều đó. Đừng buồn vì
ta vẫn có thể cố gắng ngay cả khi ta vấp ngã. Hãy luôn nghĩ đến những điều tốt
đẹp. Nhưng hãy vui vì ta biết bên ta vẫn luôn có những người bạn đang cho ta những
điều còn quan trọng hơn cả việc đó.
Ngoài kia,
mưa vẫn đang thả từng tinh thể trong suốt, lấp lánh trong đêm, và đôi khi là cả
sự lãnh lẽo của mình vào khoảng không vô tận chỉ một màu đen huyền bí đó! Cứ mặc
kệ mây đen, mưa to và gió lớn. Vì mây đen sẽ tan rất mau, mưa sẽ tạnh và gió sẽ
ngừng. Điều bạn cần là mỉm cười thật tươi đón ánh cầu vồng sau mưa…
Nhắm mắt lại.
Giờ ta biết
mình không cô đơn.
Sưu tầm