Cho đến nay
tôi vẫn không hiểu vì sao đã cho anh “mượn” tôi và có lẽ bắt đầu từ sự việc
này, tôi đã vô tình rơi vào cái “bẫy tình” của anh.
Bấy giờ tôi
học ĐH năm thứ 2, anh học trên tôi một khoá. Hồi đó anh là trưởng ban thể thao
của trường, là người hóm hỉnh, có duyên, tôi là một thành viên trong đội của
anh.
Một buổi tối
anh hẹn tôi đến, nói là có việc cần trao đổi. Tôi hỏi anh có việc gì, anh đằng
hắng một tiếng rồi nói nghiêm túc:
- “Qua tiếp
xúc, thời gian qua, anh thấy em là một cô gái hiền lành, đáng yêu, còn thái độ
chân thành của anh có lẽ cũng để lại cho em ấn tượng sâu sắc…”.
Tôi nhìn
khuôn mặt thanh tú của anh dưới ánh trăng và chờ đợi anh nói tiếp. “Cho nên hôm
nay anh mạnh dạn nói với em chuyện hệ trọng này…”
Tôi bắt đầu
xúc động, vội chuyển ánh mắt từ khuôn mặt anh sang nơi khác.
- “Nếu vì
ba chữ này mà quan hệ của chúng ta mất đi thì anh sẽ vô cùng hối hận; còn nếu vì
ba chữ này mà quan hệ tin cậy giữa chúng ta tiến bộ thêm thì anh sẽ vô cùng
sung sướng…”
Chân tôi giẫm
giẫm trên mặt đất, tay phải nắm chặt lấy ngón tay cái của tay trái, đầu nóng
ran, mắt nhìn đông nhìn tây không tự nhiên. Tôi tin chắc các cô gái mới nghe
câu đó cũng có cảm giác như tôi. Anh chầm chậm nói:
- “Đó là:
Mượn ít tiền!”.
Tôi ngửng đầu
lên nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt hóm hỉnh của anh liền đứng dậy đấm
cho anh một cái, anh vội lùi ra phía sau, cuời ha hả:
- “Ai bảo
em nghe ba chữ ấy thì nghĩ đến ba chữ kia”.
- “Có tiền
em cũng không cho mượn”. Tôi tức quá bỏ đi.
- “Ôi anh
đùa em thôi, đừng giận nhé!”. Không nhịn được tôi cũng cười to.
Tôi đã cho
anh vay tiền và đúng như lời anh nói, quan hệ giữa chúng tôi ngày càng thân mật
hơn, chúng tôi đã trở thành đôi bạn tốt – có gì cũng nói cho nhau nghe.
Khi anh ra
trường, tôi rất buồn, còn anh chỉ nắm chặt tay tôi rồi đi.
Chúng tôi vẫn
liên lạc với nhau qua điện thoại, anh kể cho tôi nghe những chuyện vui trong
công tác, còn tôi cũng thổ lộ với anh những chuyện buồn. Lần nào anh cũng
làm cho tôi
vui, bất giác tôi ngày càng mong được nghe giọng nói của anh; tôi phát hiện ra
tôi đã yêu anh ấy.
Sau khi tốt
nghiệp tôi đến làm việc ở nơi anh công tác.
Một buổi tối
sau nửa năm, ăn cơm xong, chúng tôi đi trên phố lớn để trò chuyện.
- “Chúng ta
quen nhau đã lâu rồi nhỉ. Thời gian qua chúng ta đã rất hiểu nhau…”, anh nói.
Tôi nghĩ
ngay đến cái đêm cách đây ba năm , không nín được cười, tôi ngắt lời anh và
nói:
- “Có phải
lại muốn mượn tiền không? Cứ nói thẳng đi!”.
- “Không,
em hãy nghe anh nói hết đã”. Anh lại nói nghiêm trang như lần trước.
- “Được, được,
anh muốn nói với em ba chữ, nếu vì ba chữ đó mà mối quan hệ tốt đẹp
giữa chúng
ta cuối cùng tiêu tan anh sẽ vô cùng hối hận; nhưng nếu ba chữ đó làm cho quan
hệ tín nhiệm nhau càng tiến bộ hơn, anh sẽ vô cùng phấn khởi, có phải vậy
không?”
- “Nói đi,
anh muốn vay bao nhiêu?”
Anh không
nói to như tôi nghĩ mà chỉ nói nhỏ nhẹ:
- “Anh mượn
em ! "
......
- "Anh
muốn trước hết là mượn em để làm bạn gái anh, sau đó mượn em để làm mẹ của con
anh, cuối cùng mượn em để làm bạn cũ của anh, có được không?”
Ánh mắt dịu
dàng của anh đã nhìn thấu trái tim tôi. Tôi đờ người không biết là mình đã gật
đầu cho tới lúc anh ôm lấy tôi.
Sau khi kết
hôn, tôi sống êm ả và hạnh phúc. Tôi thường nhớ lại cái đêm hôm đó, nghĩ đến
khuôn mặt đứng đắn và nụ cười của anh dưới ánh trăng.
***
Ps: Bạn
nghĩ ra người để mượn chưa?
[H] Sưu tầm