Tôi biết bạn đang rất tất
bật trong guồng xoáy của cuộc sống nhưng dù sao cũng xin hãy tự ban cho mình một
đặc ân là một phút mỗi ngày để ngẫm lại, xem lại mình đã làm được gì. Chỉ một
phút thôi, tự vấn rằng: "Nếu ta chỉ có một ngày để sống, ta sẽ làm
gì?". Để trong cái ngày đặc biệt duy nhất đó, ta sẽ không hối hận khi phải
thốt lên: "Giá như thời gian quay trở lại".
Từ khi sinh ra, con nguời đã bắt đầu cảm
nhận được sự sống xung quanh. Ngày qua ngày, cái sự sống ấy vẫn tuôn chảy trong
con người ta, quen thuộc tới nỗi có đôi lúc quên mất mình đang tồn tại. Trong
cuộc sống ngắn ngủi, con người lao vào đời với những dự định cho tương lai, những
tất bật lo toan. Người bận bịu quanh sổ sách, giấy tờ; kẻ nhọc nhằn trên những
gánh hàng rong.
Ngày hôm nay, tôi bất chợt thắt lòng khi
nghĩ đến nơi đâu đó trong các ngóc ngách của phố phường, ai đó quên mất mình
khi trao thân cho nàng tiên nâu, cho những trò giải trí không lành mạnh. Ngày
tháng trôi đi, đã bao giờ người ta tự hỏi ngày hôm nay mình đã làm được những
gì? Có lúc nào bạn giật mình nhận ra bản thân đã đánh mất quá nhiều thứ, bỏ lỡ
bao cơ hội cho tương lai? Có khi nào bạn theo đuổi thứ gì quá xa xôi để điều giản
đơn tuột mất rồi phải thốt lên hai tiếng "giá như". Nhớ lại câu nói của
một chàng trai tật nguyền đầy nghị lực mà tôi từng tình cờ gặp: "Nếu ta chỉ
có một ngày để sống, ta sẽ làm gì?".
Tôi tự hỏi mình: "Nếu
chỉ có một ngày để sống, tôi sẽ làm gì?". Có lẽ là... Một buổi
sáng thong dong bước xuống giường, hít thở bầu không khí trong lành thay vì phải
tất bật tới cơ quan cho kịp giờ làm. Sau đó sẽ đi chợ nấu cho chồng một bữa ăn
hợp khẩu vị, đủ để chồng biết rằng dù cuộc sống bộn bề, dù đã có con nhưng tình
yêu thương dành cho chồng vẫn nguyên vẹn. Hay sẽ lang thang trên những con phố
Hà Nội để hít cho căng lồng ngực mùi vị của đầu thu.
Hôm đó, tôi sẽ lên chùa để tụng kinh, nơi
đã lâu tôi tự hẹn với mình mà chưa có dịp về lại, sẽ gặp các tăng thân trong
nhóm sinh hoạt "Về nguồn". Tôi còn muốn về gặp bố mẹ, chỉ để nói:
"Con yêu mẹ nhiều lắm" - lời nói xuất phát từ trái tim, đã bao lần muốn
cất lên nhưng bị sự ngượng ngùng vây hãm. Tôi còn muốn ôm người chị gái con bác
và nói với chị rằng: "Chị biết không, em thương chị dù rằng đã có những
lúc em chưa biết cách thể hiện tình thương ấy khiến chị tủi thân, nhận của em một
lời xin lỗi nhé!''.
Cũng ngày hôm đó, tôi sẽ về thăm các em
trong trại mồ côi, sẽ cùng các em vẽ nên những câu chuyện cổ tích có thật của đời
mình, cho các em một niềm tin vào cuộc sống và niềm hy vọng không gì mua được.
Trong ngày ấy, tôi sẽ vội vàng ôm chồng thật chặt và nói với chồng tiếng nói từ
trái tim: "Em yêu anh nhưng cũng hận anh nhiều lắm, anh mang ánh bình minh
chiếu sáng con tim em rồi lại đem theo cả mây đen bao trùm lên con tim ấy. Anh
tặng em một thiên thần nhỏ rồi sau đó mang bão tố về đe dọa cuộc sống hạnh phúc
của gia đình mình. Anh tặng em con người mình nhưng trái tim thì lại bỏ rơi nơi
nào? Anh từng nuôi dưỡng tâm hồn em bằng sự cảm thông, chia sẻ, bằng sự hòa dịu
của hai tâm hồn nhưng cũng chính anh giết chết tâm hồn ấy".
Ngày hôm đó, tôi sẽ hạnh phúc ôm con trai
vào lòng và thầm thì với con rằng: "Mẹ yêu con, cảm ơn con đã cho mẹ hiểu
thế nào là tình mẫu tử thiêng liêng, cho mẹ biết trên thế gian này mẹ còn có
ích với ít nhất một người nào đó". Và cuối cùng, tôi muốn gửi lời xin lỗi
tới tất cả những ai từng gặp, đã vô tình gây tổn thương, lời xin lỗi muộn
màng...
Chỉ một ngày thôi mà sao tôi tham lam, muốn
làm nhiều việc đến thế. Bởi vì những ngày qua, tôi đã buông xuôi nhiều cơ hội,
đã để thời gian trôi đi một cách vô ích. Cảm ơn bạn, cảm ơn câu nói của chàng
thanh niên tật nguyền đã giúp tôi có được một giây nhìn lại, để tôi biết mình
đang bị vòng xoáy cuộc đời làm chao đảo. Giờ là lúc tôi cần dừng và nhìn lại
mình, để biết trong cuộc sống, mình bị thói tham, sân, si xâm chiếm tâm hồn, cần
phải chế ngự nó.
Bạn ạ! Tôi biết bạn đang rất tất bật
trong guồng xoáy của cuộc sống nhưng dù sao cũng xin hãy tự ban cho mình một đặc
ân là một phút mỗi ngày để ngẫm lại, xem lại mình đã làm được gì. Chỉ một phút
thôi, tự vấn rằng: "Nếu ta chỉ có một ngày để sống, ta sẽ làm gì?". Để
trong cái ngày đặc biệt duy nhất đó, ta sẽ không hối hận khi phải thốt lên:
"Giá như thời gian quay trở lại".
st