Có thể được hiểu như một phần của việc thiền tỉnh giác (sampajañña) thường xuyên, tức là sự nhận thức tỉnh táo và chú trọng đến tất cả các
hoạt động của bản thân. Khi tụng kinh được thực hiện một cách chậm rãi, nó có
thể trở thành một công cụ hữu ích để cải thiện sự tập trung và sự hiểu biết.
Trong khi đọc tụng, thiền giả có thể tập trung vào âm thanh và nghệ thuật
của từng từ, cũng như ý nghĩa sâu xa của các câu chữ. Khi tập trung một cách dễ
dàng, thiền giả có thể trải nghiệm sự yên bình và tĩnh lặng trong tâm hồn. Điều
này có thể giúp họ thực hành thiền định một cách hiệu quả hơn và tạo ra một trạng
thái thiền tỉnh giác mạnh mẽ hơn trong cuộc sống hàng ngày.
Nếu tụng kinh chỉ được thực hiện một cách cơ hữu hoặc không có sự cảm nhận
của tâm hồn, nó thực sự chỉ là một lễ nghi tôn giáo hay nghi thức tôn giáo. Khi
không có sự chú trọng và sự hiểu biết đích thực về ý nghĩa của những gì đang được
đọc tụng, người tu có thể trở nên lạc hậu trong việc thiền định và vấn đề này
có thể gây ra sự mất đi sự tỉnh giác và tâm linh. Do đó, để tụng kinh trở thành
một phần thiền tỉnh giác hiệu quả, quan trọng nhất là phải có sự chân chính và
sự chú trọng tới từng câu từng chữ, cũng như sự hiểu biết sâu sắc về ý nghĩa của
nó.
Khi hòa mình vào việc tụng kinh, thiền giả cũng có thể trải nghiệm sự
rung động của tâm linh và sự kết nối với các khía cạnh sâu sắc của tâm hồn. Việc
này có thể giúp họ trở nên thấu hiểu về bản nguyên của tâm linh và thể hiện
trong cuộc sống hàng ngày. Khi tụng kinh được thực hiện một cách chân thành và
chân thật, nó trở thành một công cụ mạnh mẽ để nâng cao sự tỉnh giác và tối ưu
hóa lợi ích của thiền định trong cuộc sống thường ngày.