Trong ngữ cảnh Phật
giáo, thiền có thể được coi là một phương pháp giúp tăng cường sự tỉnh táo và cải
thiện khả năng tập trung. Qua việc tu tập thiền, người hành giả có thể trải
nghiệm được sự thanh tĩnh, sự tĩnh lặng tinh thần, và thậm chí là những trạng
thái ý thức cao hơn. Các trạng thái này có thể tạo điều kiện thuận lợi để tiếp
cận giác ngộ, một trạng thái ý thức tối cao và hiểu biết sâu sắc về tự nhiên thức
tỉnh và thực tế.
Tuy nhiên, trong giáo
lý Phật giáo, giác ngộ không chỉ đơn giản là trạng thái tinh thần tư duy, mà là
sự thông hiểu sâu sắc, giải thoát và khai mở tư duy từ mọi ràng buộc và hướng về
sự thật cuộc sống. Việc đạt được giác ngộ đòi hỏi sự thao tác của nhiều yếu tố,
bao gồm lòng tịnh tâm, kiên nhẫn, nỗ lực tu tập liên tục, và sự hướng về những
nguyên tắc lý luận và đạo đức Phật giáo.
Do đó, mặc dù thiền có
thể là một công cụ hữu ích trên con đường tìm kiếm giác ngộ, việc đạt được giác
ngộ tinh thần là một hành trình kéo dài, cần sự nỗ lực không ngừng và việc thực
hành chánh niệm, cũng như tu tập theo con đường Phật giáo.