Đó là trạng thái lưỡng lự, phân vân, do dự, bất quyết. Do hoài
nghi nên tâm ta không đứng vững được trên đề mục thiền định.
Trong thiền tập, nghi có thể hiểu là trạng thái lưỡng lự, phân vân, do dự
và và không thể đứng vững được trên một vấn đề hoặc đề mục cụ thể.
Trong thiền tập, nó được coi là một trong năm loại chướng ngại sự an tịnh của
thân tâm. Nghi là sự không chắc chắn và thiếu niềm
tin đối với việc thực hành Phật pháp. Khi tâm hồn bị nghi ngờ, nó không thể đứng
vững trên đề mục thiền định.
Nghi trong thiền tập là một trong năm loại chướng ngại sự an tịnh của
thân tâm. Nghi ngờ là sự không chắc chắn và thiếu niềm tin đối với việc thực
hành Phật pháp. Đó là trạng thái lưỡng lự, phân vân, do dự, và bất quyết. Do
hoài nghi nên tâm không đứng vững được trên đề mục thiền định.
Thực hành thiền có thể giúp chúng ta nhận ra sự tồn tại của trạng thái
nghi và học cách chấp nhận nó một cách nhẹ nhàng. Thay vì quả quyết trong suy
nghĩ hay áp đặt niềm tin, chúng ta có thể quan sát và chấp nhận những suy nghĩ
không chắc chắn bằng cách đơn giản là lưu ý đến chúng mà không phán đoán hoặc nắm
lấy chúng. Thông qua việc tập trung vào hơi thở và cảm nhận hiện tại, chúng ta
có thể dần dần giải phóng bản thân khỏi trạng thái nghi, biến nó từ một điểm yếu
thành một nguồn lực cho sự thấu hiểu và sự chắc chắn hơn về con đường của chúng
ta.
Thiền giúp chúng ta tìm thấy niềm tin không phải là sự nắm bắt một cách
cứng nhắc, mà là sự mở lòng tin, hiểu biết và thấu hiểu sâu sắc hơn. Khi chúng
ta thấy rõ các cảm xúc của nghi mà không bị chúng làm mê muội, tâm hồn sẽ trở
nên tự tin hơn trong việc thực hành và hướng tới sự an tĩnh và bình an.