PHƯỚC TUY VÔ HÌNH, NHƯNG LUÔN CHE CHỞ KHI GẶP HOẠN NẠN
Phước lành không hiện hình, nhưng hiện diện giữa những lúc tưởng chừng không ai bên cạnh.
Khi tai họa ập đến, thiền giả mới hiểu: có những điều âm thầm gìn giữ thiền giả, đó chính là phước.
Phước chẳng cần phô bày, chỉ cần đủ lặng lẽ để đưa thiền giả vượt qua những ngày giông bão.
Không thấy, không chạm được, nhưng phước luôn là chiếc dù mở ra khi trời bắt đầu đổ mưa.
“Phước lành không hiện hình, nhưng hiện diện giữa những lúc tưởng chừng không ai bên cạnh” có thể được nhìn sâu sắc như sau:
Phước lành không mang dáng dấp cụ thể như tiền tài, danh tiếng hay sự giúp đỡ hữu hình. Nó không thể nắm bắt bằng mắt hay tay, nhưng lại có mặt như một dòng năng lượng tĩnh lặng, tinh tế, và luôn song hành cùng mình - nhất là khi mình rơi vào khổ đau, lạc lõng hay bất lực.
Trong những lúc tưởng chừng không ai bên cạnh - cũng là lúc mọi nương tựa bên ngoài dường như sụp đổ - chính sự có mặt của “phước” mới rõ rệt nhất. Phước ở đây có thể là: một tâm không gục ngã, một niềm tin chưa tắt, một sự bình an nhẹ nhàng không lý do, hay đơn giản là một hơi thở còn đủ đầy để trở về chính mình.
Phước lành không phải thứ đến từ bên ngoài, mà là quả chín của những hạt giống thiện lành thiền giả từng gieo bằng tâm trong sáng, lời chân thật, hành vi từ bi - dù là trong vô thức. Và khi chánh niệm có mặt, thiền giả nhận ra: mọi giây phút còn tỉnh thức, còn quay về được với thân-tâm, đó đã là một phước rất lớn rồi.
“Khi tai họa ập đến, thiền giả mới hiểu: có những điều âm thầm gìn giữ thiền giả, đó chính là phước.”
Được soi chiếu như một trực nhận sâu sắc về tính duyên sinh và ẩn tàng của nghiệp lành.
Trong đời sống thường ngày, khi mọi thứ suôn sẻ, con người dễ quên mất rằng sự bình an mình đang có là kết quả của nhiều nhân duyên tốt lành đã âm thầm hội tụ. Chỉ khi khổ đau, mất mát, tai họa bất ngờ xảy đến - và mình vẫn còn có thể đứng vững, không tuyệt vọng, không gục ngã - thì mới bừng tỉnh thấy rằng:
Có một năng lượng thầm lặng, vẫn luôn nâng đỡ từ phía sau.
Đó là phước.
Phước trong thiền không phải là một “ơn huệ ban cho” từ một quyền lực bên ngoài, mà là quả ngọt của chánh niệm, từ bi, buông bỏ, và sự sống chân thật mà thiền giả đã sống, dù không ai hay biết. Nó không hiện ra như phép màu, nhưng hiện diện như:
Một tâm sáng suốt giữa biến động, một niềm tin nơi sự thiện lành vẫn còn trong cuộc đời, một hơi thở sâu, kéo mình ra khỏi vùng xoáy của lo âu, hoặc đơn giản là một người xuất hiện đúng lúc, một lời nói chạm sâu, một cánh cửa mở ra khi mọi ngả tưởng như đã đóng.
Từ cái nhìn ấy, tai họa không còn chỉ là điều bất hạnh, mà còn là cơ hội để thấy rõ cái gì thực sự đang gìn giữ mình, không phải nhờ may mắn, mà nhờ tâm ý và hành động thiện lành được tích lũy qua bao năm tháng sống trong tỉnh thức.
“Phước chẳng cần phô bày, chỉ cần đủ lặng lẽ để đưa thiền giả vượt qua những ngày giông bão.”
Là một trực nhận sâu sắc về tính chất ẩn mật và nội lực của phước báu, khi được nhìn bằng con mắt của chánh niệm và tuệ giác.
Trong đời, con người thường có khuynh hướng tìm kiếm phước như một điều gì rõ ràng: nhà cao, tiền bạc, địa vị, con cháu thành đạt… Nhưng từ cái nhìn của thiền, phước không nhất thiết phải biểu hiện ra ngoài bằng những điều rực rỡ hay hình thức.
Phước đích thực mang tính tĩnh lặng - không ồn ào, không khoe khoang - nhưng lại có mặt vững chãi như một dòng suối ngầm, đủ để nuôi lớn nội tâm, giữ cho tâm không bị cuốn đi giữa phong ba.
Giữa những ngày giông bão - lúc thân bệnh, tâm loạn, mất mát hay biến cố - chính cái phước âm thầm ấy mới tỏ lộ rõ: là khả năng không bị sụp đổ, là nội lực trầm ổn giữa đổi thay, là cái thấy sáng suốt giữa mù mịt, là lòng từ không tắt dù đời nghịch cảnh.
Với thiền giả, phước không nằm ở chỗ mình có gì, mà nằm ở chỗ mình có thể buông được bao nhiêu, có thể giữ được tâm an và sáng suốt đến mức nào trong những hoàn cảnh không như ý.
Do vậy, phước không cần phô bày - vì chính sự lặng lẽ ấy mới là biểu hiện cao quý nhất của nội lực và tỉnh thức.
“Không thấy, không chạm được, nhưng phước luôn là chiếc dù mở ra khi trời bắt đầu đổ mưa.”
Mang hình ảnh ẩn dụ sâu sắc về tính vô hình, vô tướng nhưng hữu dụng và kịp thời của phước lành - khi được nhìn bằng con mắt tỉnh thức.
Phước không phải là một vật chất có thể nắm bắt, đo lường, hay trưng bày. Nó không có hình tướng cụ thể, không màu sắc, không âm thanh. Nhưng giống như chiếc dù bất ngờ mở ra khi trời mưa, phước bộc lộ công năng khi khổ đau khởi lên, khi cuộc sống bất ngờ rơi vào biến động, tổn thất, vô thường.
Từ cái thấy thiền quán:
Phước là quả chín của những hạt giống thiện lành đã gieo trong quá khứ - bằng thân, khẩu, ý thanh tịnh.
Phước là sức mạnh vô hình giúp thiền giả không gục ngã trước nghịch cảnh.
Phước là sự có mặt đúng lúc của điều cần thiết, như: một người bạn đến khi thiền giả cô đơn nhất, một lời khuyên đúng lúc, một hơi thở sâu giữa cơn hoảng loạn, hoặc một tâm bình an không lý do giữa dòng biến cố.
Chiếc dù kia không tự nhiên mở ra. Nó mở vì thiền giả đã từng chuẩn bị, từng gieo trồng, dù không ý thức được. Cũng vậy, phước là sự bảo hộ của chính đời sống tỉnh thức, chánh niệm, và tâm không gây tổn hại đã được nuôi dưỡng qua từng giây phút sống chánh niệm.
Nên dù không thấy, không chạm được, phước vẫn là người bạn vô hình nhưng luôn có mặt đúng lúc - như một ân huệ từ chính mình đã từng sống đẹp.