Phải cám ơn cuộc đời, cám ơn cha mẹ đã mang ta đến với đời,
cho ta có niềm vui nước mắt, những cung bậc của hạnh phúc và khổ đau, của yêu
thương và chia sẻ…
Người ta bảo cười là vui, cười là hạnh phúc, cười tươi làm
cuộc sống vui vẻ hơn, có ý nghĩa hơn. Nhưng đôi khi, những giọt nước mắt cũng
là một minh chứng cho những hạnh phúc tột độ, những cảm xúc sung sướng không diễn
tả thành lời.
Mẹ không cầm được những giọt lệ khi lần đầu tiên bế trên tay
đứa con mới chào đời, nhìn con bé nhỏ trong tay, đôi môi, ánh mắt, cái mũi xinh
xắn khiến lòng mẹ như vỡ òa. Mẹ cám ơn con, cám ơn đời đã đưa con đến bên mẹ,
thiên sứ của cuộc đời mẹ.
Cha – người trụ cột trong gia đình, không bao giờ cho phép bản
thân yếu đuối để bảo vệ vợ và con, rồi cũng không thể không rơi lệ khi bé con
chập chững bập bẹ hai tiếng : bố ơi! , ôi nghe sao mà ngọt dịu, mà thân thương
quá…
Rồi khi con lớn khôn, con cũng sẽ buông những giọt nước mắt
hạnh phúc, khi con đạt được một thành tích mà mình đã trải qua bao gian nan rèn
luyện, những tối muộn ôn bài. Con ôm choàng lấy mẹ, lấy bố, nức nở vì con đã
thành công!
Sự hội ngộ âu cũng là hạnh phúc. Ta không cầm nổi giọt nước
mắt nóng hổi khi gặp lại người bạn thân thiết thuở ấu thơ sau bấy nhiêu năm gặp
lại, cái thời ngây ngô không vụ lợi ấy, cùng nhau dạo khắp nơi, chơi trò chơi
hay cùng chia nhau một cái bánh đa giòn.
Đâu phải niềm vui từ ta mới mang lại những giọt nước mắt? bất
chợt đi trên phố đông, gặp một anh sinh viên gầy gò cõng cụ già bị tật chân qua
chỗ gập ghềnh, bỗng dưng lòng nhói lên, người tốt luôn ở quanh ta, hơi ấm tình
người luôn sống mãi.
Nước mắt của khổ đau, nhưng cũng có những nước mắt hạnh
phúc, giọt lệ rơi chưa hẳn đã sầu bi ai oán, đó là cảm xúc của riêng mỗi con
người ta trải qua và cảm nhận được.
Phải cám ơn cuộc đời, cám ơn cha mẹ đã mang ta đến với đời,
cho ta có niềm vui nước mắt, những cung bậc của hạnh phúc và khổ đau, của yêu
thương và chia sẻ…
st