Tu cái miệng là tu hơn nửa đời người
(nghiệp khẩu)
Chúng ta muốn tu hành được tinh tấn và thành tựu thì phải
tránh những chuyện thị phi, vì thị phi mất rất nhiều thời gian một cách vô ích,
mà lại gây tạo rất nhiều nghiệp khẩu, oan trái.
Nghiệp là hành
động tạo tác nhiều lần có chủ ý, của Thân, Miệng và Ý, nguyên nhân đưa tới quả
báo, cả hai “nghiệp” và “quả báo” tạo thành” luật nhân quả”, tuần hoàn không
dứt, đưa con người luân hồi.
Cố kinh vân: “phù sĩ xử thế, phủ tại khẩu trung,
sở dĩ trạm thân, do kỳ ác ngôn”, nghĩa là: Xét người ở đời, búa để
trong miệng, sở dĩ giết người, do lời nói ác.
Cổ nhân cũng có dạy: “Bệnh tùng khẩu nhập, hoạ tùng khẩu
xuất”, nghĩa là: Bệnh từ cái miệng do ăn uống mà đem vào, họa cũng từ cái
miệng do nói chuyện thị phi mà tạo ra. Phật dạy trong mười ( 10 ) cái nghiệp
của con người thì trong đó cái miệng đã chiếm bốn ( 4 ) gần một nửa:
1/ Chuyện không
nói có, chuyện có nói không
2/ Nói lời hung ác
3/ Nói lưỡi đôi
chiều
4/ Nói lời thêu
dệt.
Nhưng trong cuộc
sống hằng ngày ngoài bốn điều trên, cái miệng còn tạo thêm nhiều nghiệp nữa
như:
5/ Ăn uống cầu kỳ
6/ Phê bình, khen
chê
7/ Rêu rao lỗi của
mọi người (Tứ chúng), toàn là những điều tổn phước và tội phải đoạ vào địa
ngục, cũng như làm mích lòng, gây mâu thuẫn, hận thù giết hại lẫn nhau mà thôi.
Do vậy kinh cũng dạy, trong sinh hoạt
hằng ngày có 4 hạng người chúng ta nên tránh:
1/ Hay nói lỗi kẻ
khác
2/ Hay nói chuyện
mê tín, tà kiến
3/ Miệng tốt, bụng
xấu (khẩu Phật, tâm xà)
4/ Làm ít kể
nhiều. Từ cái miệng mà ta có thể biết tâm ý và đánh giá được người khác, để có
cách ứng xử thích nghi.
Của cải dù to lớn
như núi, nhưng cái miệng ăn lâu ngày cũng hết. Phước đức dù cực khổ gieo tạo
nhiều đời, nhưng do cái miệng tạo nghiệp, phê bình, chỉ trích, nói lời ác...
thì trong giây phút cũng có thể tiêu tan.
Người xưa cũng có
dạy: “ Khẩu khai
thần khí tán. Thiệt động thị phi sanh”, tức là mở miệng nhiều lời sẽ hao
tỗn thần khí, lưỡi động thường nói chuyện phải trái, hơn thua, đẹp xấu, khen
chê...để rồi phải tranh đấu, mạ lị lẫn nhau khiến sanh ra lắm chuyện thương
tâm.
Đấy là chỉ nói sơ
qua những điều tai hại thường xảy ra hằng ngày của cái miệng, còn lại suốt
trong một đời người, do thoả thích cho cái miệng mà chúng ta đã tạo không biết
bao tội lỗi. Do vậy mà Tây phương cũng có dạy: ”Trước khi nói phải uống lưỡi bảy
lần” là vậy.
Cũng có kệ rằng:
“Trăm năm vật đổi sao dời,
Một câu quý giá muôn đời con
ghi.
Mở lời trước phải xét suy,
Rằng ta cất tiếng ích chi chăng là”.
Lại có thơ:
“Lời nói đổi trắng thay đen,
Thiên đàng, điạ ngục bon chen lối
vào?
Trực ngôn tâm chẳng lao xao.
Giữ tâm thiền định biết bao an lành.”
Làm ơn hay bị mắc oán, cũng do cái
miệng nầy hay kể công, mắng nhiếc, nói sỉ nhục người:
“Thần khẩu nó hại xác phàm,
Người nào nói quá họa làm khổ thân.
Lỡ chân gượng được đỡ lên.
Lỡ miệng gây họa phải đền trả
thôi"
Cái miệng nầy rất
tai hại, ăn uống thì cầu kỳ muốn nuốt vào những món ngon vật lạ cho khóai khẩu,
vừa hao tốn tiền của, vừa đem bệnh vào thân, vì động thực vật bây giờ sản xuất
chạy theo lợi nhuận nên sử dụng hóa chất rất nhiều, nếu không biết kiêng cữ thì
bệnh nan y mang vào thân, để tự làm khổ mình và làm khổ bao người, phải lo chạy
chữa, là chuyện đương nhiên.
Cái miệng cũng có
nhiều cái lợi: dùng để ăn uống tốt, nuôi dưỡng cơ thể, dùng để nói năng giao
tiếp trong hằng ngày, tạo mối thâm tình, giao hảo hài hòa, thông hiểu lẫn nhau,
dùng để thuyết giảng, tụng niệm, dạy học, truyền kiến thức và những điều lợi
ích đến được nhiều người.
Đọc câu chuyện
trong Quốc văn Giáo khoa thư sau đây sẽ thấy được sự lợi hại về cái miệng,
lưỡi:
Một hôm ông phú hộ ra lệnh cho người
làm giết heo và chọn phần quí nhất của con heo làm cho ông một món ăn. Người
làm vâng lời và sau đó dâng cho ông một món ăn mà phần quí nhất là cái lưỡi
heo. Ông phú hộ hỏi tại sao thì người làm trả lời rằng cái lưỡi là bộ phận quí
nhất, vì nhờ cái lưỡi mà con người có thể diễn đạt những tình cảm chân thành,
những ý tưởng cao siêu, ích nước lợi dân và có ích cho nhân loại.
Ít lâu sau, ông phú hộ lại ra lệnh
cho người làm giết heo và chọn một bộ phận xấu xa nhất làm cho ông một món ăn.
Người làm vâng lời và sau đó dâng cho ông phú hộ một dĩa đồ ăn mà bộ phận xấu
xa nhất lại cũng là cái lưỡi heo. Ông phú hộ hỏi tại sao, người làm bèn trả lời
rằng vì cái lưỡi có thể nói lên những lời nói xấu xa nhất tàn ác nhất làm tan
nát gia đình xã hội và có thể khuynh đảo nước nhà ngay cả làm hại cho nhân
loại. Ông phú hộ vô cùng ngợi khen sự thông minh của người làm.
Thật là cái lưỡi
không xương nhiều đường lắc léo. Người xưa cũng có nói “Nhứt ngôn khả dĩ hưng bang, nhứt
ngôn khả dĩ tán bang”, nghĩa là một lời nói có thể xây dựng nước nhà,
mà cũng có thể làm tan nát nước nhà.
Lược sơ qua những
điều lợi hại, thì chúng ta đã thầy cái miệng, lưỡi của người thế gian điều hại
sẽ nhiều hơn điều lợi rồi. Tạo hóa sinh ra con người có hai lổ tai, nhưng chỉ
có một cái miệng, cho nên phải nghe nhiều hơn nói, mới đúng với tự nhiên, được
thân người là khó, có đầy đủ lục căn và miệng lưỡi trọn vẹn là phước đức quá
rồi, hãy nhân vốn phước báu nầy mà gieo trồng thêm phước đức ra nữa, thì mới là
người khôn, bởi vậy phải lo: Tu
cái miệng là điều cần thiết nhất và xem như tu hơn nửa đời người rồi.
Có lời dạy dạy:
“ Người khôn nói ít nghe nhiều,
Lựa lời đối đáp, lựa điều hỏi han,
Trước người hiểu rõ khôn ngoan.
Nhường trên một bước rộng đường dể
đi.
Việc người chớ nói làm chi.
Chuyện mình mình biết, vậy thì mới
khôn”
Người đời cũng có câu:
“ Chim khôn hát tiếng rảnh rang.
Người khôn nói tiếng dịu dàng dễ
nghe.
Nghe rồi tỏ ngộ Bồ đề.
Khuyên người niệm Phật đồng về Tây
phương”.
Lại cũng có thơ:
“Bớt đi lời nói thị phi,
Bớt đi tội lỗi sân si đau buồn
Thêm câu niệm Phật nhiều hơn.
Phước điền thêm lớn tâm hồn thêm
vui"
Và:
“Ít nói một câu chuyện,
Niệm nhiều một câu Phật,
Đánh chết được vọng niệm,
Pháp thân ta hiện tiền”.
Trong kinh Pháp Cú, Phật có dạy:
- “ Dầu nói ngàn ngàn lời, Nhưng
không gì lợi ích, tốt hơn một câu nghĩa, nghe xong được tịnh lạc”. PC 100.
hay:
- “ Không phải vì nói nhiều, mới xứng
danh bậc trí, an ổn không oán sợ, thật đáng gọi bậc trí” PC 258
- “ Không phải vì nói nhiều, là thọ
trì chánh pháp, người nghe ít diệu pháp, nhưng trực nhận viên dung, chánh pháp
không buông lung, là thọ trì Phật Pháp”. PC
259.
Phật cũng có
dạy: “Làm thinh như
chánh pháp, nói năng như chánh pháp” là như vậy.
Là người tu, một
lời nói ra phải giúp cho nhiều người thông hiểu, an lạc, lợi ích thì chúng ta
không tiếc lời, phước đức cũng rất vô biên, nhưng rất phải cẩn ngôn, cẩn ngữ
khi phải nói ra những lời khiến người khác phải khổ đau, thiệt hại, thì chúng
ta sẽ phải gặt hái những điều tương ứng.
Tạo Phước đức cả
một đời, nhưng chỉ cần một lời ác khẩu nói ra là tiêu tan trong giây
phút. “Lời nói không
mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”. Nhất là
chúng ta muốn tu hành được tinh tấn và thành tựu thì phải tránh những chuyện
thị phi, vì thị phi mất rất nhiều thời gian một cách vô ích, mà lại gây tạo rất
nhiều nghiệp khẩu, oan trái.
Có bài thơ rất hay:
“Lời qua tiếng lại - giải quyết chi
đâu?
Sao không dừng lại - kẻo hố thêm sâu.
Lời qua tiếng lại - đưa ta đến đâu?
Sao không thở nhẹ - mĩm cười nhìn
nhau.
Lời qua tiếng lại - đưa ta đến đâu ?
Sao không dừng lại - thở nhẹ và sâu.”
Xin luôn nhớ cho rằng:
“ Trăm năm bia đá thì mòn, ngàn năm
bia miệng vẫn con trơ trơ”
và:
Ai ơi ! Ít nói là vàng
Nói nhiều tội lỗi trái ngang cũng
nhiều
Chi bằng ít nói bao nhiêu
Khỏi điều phiền não, khỏi điều thị
phi
Hằng ngày tam nghiệp vô vi
Không tranh nhân quả có gì đảo điên
Không nghiệp chướng chẳng lụy phiền
vô ưu,
vô não nương thuyền tiêu dao.
Lợi hại như vậy
đấy, nên mỗi chúng hãy mau lo tu cái miệng vậy.
Trong cuộc sống
hằng ngày chúng ta thường đối đãi với nhau, cái miệng phải luôn mỉm cười, nhạy
lời xin lỗi và trọng lời cảm ơn. Phải tương kính, dùng ái ngữ, không tiếc lời
khen, tán dương, ca tụng, truyền rao những người tốt, việc tốt, những điều hay,
lẽ phải để nhân những điển hình tốt đẹp ra thêm làm tô thắm cuộc đời. Phải rất
dè dặt tiếng chê. Nên ăn chay để bảo vệ môi trường và cứu tinh cầu. Không nói
dối, mà phải nói những lời chân thật. Không dối gạt, ta sẽ nhận được nhiều uy
thế, tiếng tăm. Không nói lời thêu dệt, mà nói những lời trung thực, sẽ được
nhiều người kính mến. Không nói lời đâm thọc, mà nói lời hoà hợp sẽ được nhiều
người ủng hộ. Không nói lời thô ác, mà nói toàn những lời hòa nhã, thương yêu,
sẽ có cuộc sống cao sang. Đấy là những pháp tu cho cái miệng, rất hay, rất bổ
ích, chúng ta cần thực hiện theo, để gặt hái được nhiều phước đức, lúc đó cuộc
đời, gia đình và xã hội, trong hiện tại được thanh bình, an đẹp và tương lai sẽ
sanh vào nơi an lạc, thật hạnh phúc nào bằng.
Thơ về NGHIỆP KHẨU
Kinh dạy cái miệng tội lỗi vô cùng
Nghiệp khẩu có bốn, nói chung rất
nhiều
Lời thời hung ác, lưỡi lại đôi chiều
Chuyện không nói có, có thời nói
không
Nhiều lời thêu dệt, lắm chuyện viễn
vông
Đâm bì thóc nọ thọc bì gạo kia
Khiến cho bao kẻ chịu cảnh chia lìa
Nát tan nhà cửa gia đình thảm thương
Lại thêm rao lỗi tứ chúng bốn phương
Trước mặt khen nịnh sau lưng chê cười
Thương thay người lại biến thành đười
ươi
Để cho đánh mất tình người trong ta.
Cái miệng ăn uống rất đổi xa hoa
Giết bao loài vật để mà nuôi thân
Nhậu nhẹt say khướt như kẻ ngu đần
Thân mình phá hoại bệnh tình phải
mang.
Ung thư đột quỵ bệnh gút rõ ràng
Nhà hàng ăn uống cầu kỳ nhẫn tâm
Quan điểm hưởng thụ tạo mọi lỗi lầm
Cũng từ cái miệng ăn càng nói xiên.
Họa tai lại đến lắm chuyện não phiền
Lỡ lời một tiếng hận thù ngàn năm
Lòng ta trong sáng tợ ánh trăng
rằm
Chiếu soi nhân thế tỏ đường quy-y.
Khiêm cung đối đãi tôn trọng lễ nghi
Nhạy lời xin lỗi trọng lời cảm ơn
Nhân văn đẹp tuyệt còn có nào hơn
Tán dương ca tụng trọng người hơn ta.
Miệng cười tươi đẹp thanh thoát như
hoa
Thành người cao qúy trên đời tôn
vinh
Khẩu nghiệp không tốt nay biến thành
xinh
Ăn sạch nói đẹp thanh bình hoan ca
Viên Thành
Nguồn:
daophatngaynay