Monday, June 16, 2025

TA TRÂN TRỌNG NGHĨA TÌNH KHÔNG PHẢI VÌ TA QUỴ LỤY

TA TRÂN TRỌNG NGHĨA TÌNH KHÔNG PHẢI VÌ TA QUỴ LỤY

 

Trong ánh sáng của Chánh niệm, việc giữ gìn nghĩa tình không đồng nghĩa với việc níu kéo hay dính mắc, mà là một cách sống có tình, có đạo, có trách nhiệm với những gì đã từng là đẹp đẽ. Như trong thiền, ta quan sát mà không dính mắc, nhưng không vì thế mà vô tình hay thờ ơ.

 

 “Khi đối diện với cuộc đời thì bản tính của mình như thế nào mới là điều quan trọng nhất”, lại chính là cốt lõi của tuệ giác. Cuộc đời vốn “vô thường”, như dòng sông chảy mãi không ngừng, nhưng điều có thể “đứng yên” và soi sáng chính là tâm thức ta, cái biết không bị cuốn theo, cái nhân cách không bị lay động bởi thuận nghịch. Thiền không tìm cách thay đổi thế giới, mà chỉ mời gọi ta quay về nhìn thật rõ mình đang phản ứng ra sao với thế giới đó.

 

Tâm trong sáng, biết ơn, khiêm nhường và an nhiên, đó là dấu hiệu của một người sống sâu sắc  với thiền và với đời.

 

Không chạy theo cảm xúc, cũng không khước từ chúng.

 

Không dính mắc vào quá khứ, nhưng vẫn trân trọng những gì đã qua.

 

Không cố giữ ai lại, nhưng cũng không vội buông tay với thái độ lạnh lùng.

 

Ý nghĩa của mỗi một mối liên hệ không nằm ở việc nó kéo dài bao lâu, mà ở cách ta hiện diện trong nó, chân thành, tĩnh lặng và có mặt trọn vẹn.

 

Một người sống trọn vẹn với thiền và với đời, không để thế giới quyết định mình là ai, mà lặng lẽ nhìn vào chính mình mỗi khi đời đổi thay.

 

Giữ tâm trong sáng không phải để trở nên cao cả, mà vì chỉ với tâm trong sáng, ta mới thật sự sống,  nhẹ nhàng mà sâu sắc, như giọt sương đọng lại sau đêm dài tĩnh lặng:

 

Không phải để chứng minh điều gì.

 

Không để trở thành ai khác.

 

Chỉ là để sống, một cách thật, không giằng co, không giả tạo, không phòng thủ.

 

Tâm trong sáng không phải là tâm không có phiền não, mà là tâm thấy rõ phiền não mà không để nó chi phối.

 

Tâm ấy hiện diện giữa đời, biết đau nhưng không oán trách, biết thương mà không cần ràng buộc, là sự sống ấy trở nên tròn đầy, dù không một điều gì bên ngoài thay đổi.

 

Khi tâm ấy sống thiền, mọi thứ vẫn như cũ, trời vẫn xanh, gió vẫn thổi, người vẫn đi ngang đời nhau như chưa từng dừng lại, nhưng sự sống bên trong đã tròn đầy.

 

Không cần thêm, không cần bớt.

 

Không cần ai hiểu, cũng không cần được ghi nhận.

 

Chỉ là… trọn vẹn.

 

Vì không còn thiếu chính mình.

Ta trân trọng nghĩa tình.

 

Không phải vì ta quỵ lụy, mà bởi vì không cần phải vứt bỏ những khoảng thời gian đẹp đẽ đã từng có giữa chúng ta.

 

Ta không sống để chối bỏ quá khứ, cũng không sống để dính mắc vào nó.

 

Chúng đến và đi, như mây trôi ngang trời.

 

Chỉ có cách ta đối diện mới là điều quyết định.

 

Cuộc đời vốn dĩ có nhiều điều dù ta có muốn hay không, chúng vẫn tồn tại.

 

Nhưng bản tính của mình khi đối diện với chúng, đó mới là nơi thiền bắt đầu nở hoa.

 

Ta sống trọn vẹn với thiền không phải để cao quý, mà để thật thà với chính mình.

 

Không chạy trốn cảm xúc, cũng không chạy theo.

 

Chỉ ngồi lại, thở ra, và nhìn rõ.

 

Không cố giữ ai lại, không vội buông ai đi.

 

Ý nghĩa không nằm ở chỗ điều gì kéo dài, mà ở cách ta đã có mặt trọn vẹn trong đó.

 

Tâm trong sáng, không phải vì không còn phiền não, mà vì đã nhìn thấy phiền não không phải là “ta”.

 

Và khi tâm ấy sống, là sự sống ấy trở nên tròn đầy, dù không một điều gì bên ngoài thay đổi.

 

Giản dị, mà thấm sâu vào nơi sâu thẳm nhất của người đã từng đi qua nhiều tầng lớp sống và đã dừng lại nơi chính mình:

 

Và khi tâm ấy sống với hiện tại, là sự sống ấy trở nên tròn đầy, dù không một điều gì bên ngoài thay đổi.

 

Chỉ cần ngồi yên, không diễn giải, không lý luận.

 

Nó là một sự thực sống trọn vẹn, chỉ ai đã từng “lặng đủ” mới có thể cảm nhận từ bên trong.

 

Chỉ khi đã từng “lặng đủ”, không phải bằng sự cố gắng ép mình yên tĩnh, mà bằng sự buông xuống từ bên trong, buông những lý do để chạy, những nhu cầu để chứng minh, thì lúc ấy, cái “biết” mới không còn nằm ở đầu, mà lan trong từng hơi thở.

 

Không còn phải gọi tên là “hiểu”, vì cái hiểu ấy không cần lời.

 

Không còn phải cố “cảm nhận”, vì sự sống lúc ấy chính là sự cảm, thuần khiết, hiện tiền.

 

Đã từng lặng đủ, mới thấy hóa ra, cái mình tìm kiếm bấy lâu nay chưa từng rời xa.

 

Chỉ vì mình ồn quá, nên không nghe được tiếng thì thầm của sự sống.

 

Chỉ vì mình vội vã quá, nên bỏ lỡ chính cái đang có mặt.

 

“Đi sâu vào sự tĩnh lặng”, nó như một hành trình nhẹ nhàng mà thiết tha, không vội, không gấp, nhưng đầy ắp sự chân thật và sáng tỏ.

 

Như một người bạn thân lặng lẽ bên cạnh, nhắc nhở ta dừng lại, thở sâu, và thấy rõ “cái biết” trong sáng bên trong.

 

Ý nghĩa của việc “có mặt” trong từng khoảnh khắc cách nuôi dưỡng lòng biết ơn chân thật.

 

Hoặc bất cứ điều gì bạn cảm thấy cần thiết?

 

Lòng biết ơn chân thật là một trong những nền tảng quan trọng trong thiền và đời sống ý nghĩa. Với những suy ngẫm nhẹ nhàng, mộc mạc, giúp ta dễ dàng “đi sâu vào sự tĩnh lặng” và mở rộng tâm hồn.

 

Biết ơn không phải là thứ ta tạo ra hay giữ lấy bằng lý trí, mà là một trạng thái tự nhiên nảy sinh khi ta dừng lại và thấy rõ.

 

Biết ơn là nhìn nhận mọi điều dù nhỏ bé, bông hoa thoảng hương, tiếng chim chào ngày mới, một ánh mắt thân quen, một cử chỉ nhẹ nhàng.

 

Khi ta nuôi dưỡng lòng biết ơn, ta không so sánh, không đòi hỏi, không than van.

 

Chỉ đơn giản là nhận lấy với trọn vẹn sự chân thành.

 

Biết ơn chân thật không làm ta yếu mềm, mà làm ta mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ bởi tâm không còn kháng cự, và rộng mở hơn, rộng mở để đón nhận cuộc sống trọn vẹn.

 

Mỗi hơi thở vào, là một dịp để biết ơn.

 

Mỗi khoảnh khắc hiện diện, là một lời mời gọi để yêu thương.

 

Nó như một nhịp cầu tinh tế giữa chánh niệm và lòng từ bi, khi ta thật sự có mặt với giây phút hiện tại, tự nhiên ta cảm nhận được sự kết nối, sự gần gũi, và lòng thương yêu dâng lên.

 

Yêu thương ở đây không phải là thứ tình cảm ồn ào hay phô trương, mà là sự rộng mở, sự bao dung và thấu hiểu nhẹ nhàng, cho chính mình, cho người khác, cho cả những điều không trọn vẹn.