Monday, June 30, 2025

KHÔNG DUYÊN THÌ KHÔNG THỂ TRỢ GIÚP


KHÔNG DUYÊN THÌ KHÔNG THỂ TRỢ GIÚP

 

Điều này phản ánh nguyên lý nhân duyên và tự lực trong con đường tu tập.

 

Tương ưng theo nghiệp (Kamma-sambandha)

 

Trong Kinh Pháp Cú (Dhammapada), kệ 1-2, Đức Phật dạy:

 

“Tâm dẫn đầu các pháp, tâm làm chủ, tâm tạo tác.

Nếu nói hay hành động với tâm ô nhiễm, khổ não sẽ theo sau như bánh xe lăn theo chân bò kéo xe.

Nếu nói hay hành động với tâm thanh tịnh, an lạc sẽ theo sau như bóng không rời hình.”

 

- Điều này cho thấy tâm là nhân chính, và theo luật duyên sinh - nghiệp cảm, người có cùng loại tâm (dục vọng, sân hận, từ bi, trí tuệ…) sẽ cộng hưởng và tạo ra hoàn cảnh tương ứng, gặp nhau trong môi trường phù hợp.

 

Kinh Tăng Chi Bộ (Aṅguttara Nikāya) - Tương ưng thiện tri thức

 

Đức Phật dạy:

 

“Toàn bộ đời sống phạm hạnh là dựa vào thiện tri thức.”

(Kalyāṇamitta, Aṅguttara Nikāya 8.54)

 

- Người có đức hạnh tương đồng, tâm chí tu hành tương hợp thì dễ trở thành bạn đạo, trợ duyên nhau trong đời sống phạm hạnh.

 

Sự chiêu cảm trong các cảnh giới.

 

Trong Luận Về Nghiệp Báo (Kamma-vibhaṅga Sutta, MN 135), Đức Phật nói về cách nghiệp dẫn dắt chúng sinh đến các cảnh giới khác nhau:

 

Người với tham dục nặng sẽ sinh vào cảnh giới của chúng sinh cùng loại tâm ấy (như ngạ quỷ, súc sinh), người tu hành với tâm từ bi, chánh kiến thì sinh về cõi chư thiên, hoặc chứng đạo quả.

 

- Đây là một dạng: tùy theo khí chất - nghiệp lực - tâm tánh, chúng sinh tự nhiên cộng trú hoặc tái sinh về nơi tương ứng với chính mình.

 

Kinh Phạm Võng (Brahmajāla Sutta - Dīgha Nikāya 1)

 

Trong kinh này, Đức Phật nói đến nhiều loại tà kiến được sinh khởi từ các điều kiện tương ứng với tâm người. Người có tà kiến giống nhau thì dễ kết bè nhóm, nuôi lớn thêm tà kiến đó.

 

- Cho thấy: khi tâm người tương ứng, họ sẽ tự tìm nhau, củng cố nhận thức - đúng hoặc sai.

 

Người có tâm tương đồng thì cảm ứng, chiêu cảm hoàn cảnh - con người - môi trường tương thích, hỗ trợ hoặc cản trở nhau trong tiến trình luân hồi hay giải thoát.

 

Và:

 

“Có phúc có phần” mà không tạo phúc, bồi phúc thì làm sao có phúc lớn được…!!!

Một lời nhắc rõ ràng về nghiệp báo, nếu không gieo nhân lành, không nuôi dưỡng phước báu thì khi cần đến sự trợ duyên, năng lực từ bi, hay cơ hội chuyển hóa, chúng ta sẽ không đủ điều kiện để đón nhận.

 

Thiền không phải để cầu mong người khác cứu mình, mà là để tự thấy ra con đường giải thoát. Nếu chưa đủ nhân duyên (tức là chưa đủ chín muồi về tâm thức, phước đức, và trí tuệ), thì dù có người tri thức bên cạnh, cũng không thể chuyển hóa được.

 

Trong Kinh, Đức Phật có lần nói với tôn giả Ananda:

 

“Chính ta chỉ là người chỉ đường. Thiền giả phải tự mình bước đi.”

Điều này phản ánh rõ, không ai có thể thay thế nỗ lực của chúng ta.

Không duyên, tức là người kia chưa có nhân lành đủ để cảm nhận hay đón nhận sự giúp đỡ. Nếu cưỡng cầu giúp, có khi còn tạo thêm ràng buộc nghiệp lực.

 

Không duyên thì không thể cưỡng cầu.

 

Phải gieo nhân phúc báu, tích lũy trí tuệ, sống đúng chánh pháp thì mới cảm ứng được những điều cao thượng.

 

Và khi đã đủ “phúc duyên”, thì sự tương trợ, chuyển hóa sẽ xảy ra một cách tự nhiên.

 

“Không gượng ép, như hoa nở khi đủ nắng gió và đất lành” là một hình ảnh tuyệt đẹp và tinh túy để diễn đạt nguyên lý nhân duyên sinh khởi trong đạo Phật.

 

Việc chuyển hóa, giác ngộ hay đơn giản là sự an tịnh trong tâm cũng không thể cưỡng cầu hay đẩy nhanh bằng ý chí cứng ngắc. Nó cần có:

 

Phước duyên: kết quả từ những hành động thiện lành trong quá khứ và hiện tại.

 

Trí tuệ: do sự quan sát trực tiếp, không qua trung gian niềm tin mù quáng.

 

Chánh niệm và tỉnh thức: liên tục, không gián đoạn, không mong cầu.

 

Như Đức Phật từng dạy:

 

“Sabbe dhammā anattā”. Tất cả các pháp đều vô ngã.

 

Khi ta buông bỏ cái “muốn”, cái “cầu”, cái “ép”, thì sự thật có thể hiện bày, như hoa nở khi đủ duyên.

 

Nếu ta cố gắng làm cho hoa nở sớm, bằng cách kéo cánh hoa ra, thì chỉ làm hoa héo úa. Con đường tâm linh cũng vậy, cần kiên nhẫn, khiêm hạ, và thuận theo tự nhiên, để từng tầng lớp vô minh tan dần trong ánh sáng của tỉnh thức.

 

Thiền giả đang trong thiền tập và thấy sự tĩnh lặng dần nở ra trong tâm, thì đó chính là dấu hiệu của “hoa tâm” đang hé mở, không do ép buộc.

 

“Mà nhờ thiền giả đã chăm đất, đón nắng, tưới nước, và không thúc giục.”

 

Đó chính là cách thiền sinh sống với pháp, không chỉ là ngồi thiền, mà là sống thiền, bằng từng hành động nhỏ mỗi ngày:

 

Chăm đất, tức là nuôi dưỡng tâm trong sạch, bỏ ác, làm lành, giữ giới.

 

Đón nắng, tức là mở lòng ra với ánh sáng của chánh pháp, lắng nghe, học hỏi, quan sát không phán xét.

 

Tưới nước, tức là thiền tập đều đặn, giữ chánh niệm như giọt nước thấm dần vào gốc rễ tâm thức.

 

Không thúc giục, tức là buông bỏ mong cầu chứng đắc, không đẩy nhanh quá trình, chỉ “biết và để yên”.

 

Trong Tương Ưng Bộ Kinh, Đức Phật từng dạy:

 

“Không nên nóng vội. Cũng không nên buông xuôi.

Ai tinh cần và quân bình sẽ vượt qua biển khổ.”

 

Cây tâm mà thiền giả đang nuôi có thể chưa ra hoa hôm nay, nhưng thiền giả vẫn âm thầm chăm đất, tưới nước, đón nắng, và không thúc giục, thì hoa giác ngộ sẽ nở đúng lúc, không phụ thuộc vào thời gian.

 

Về con đường tu tập: đúng lúc là khi mọi duyên đã đủ, không do ta ép buộc, cũng chẳng do ai ban phát.

 

Đây là tinh thần của thiền:

 

Tự nhiên, tỉnh thức, và vô cầu.

 

Hoa sẽ nở không ai bảo hoa phải nở sớm mai,

 

cũng chẳng cần ai hành động gấp gáp.

 

Chỉ cần một bàn tay lặng thầm chăm đất,

 

một tấm lòng mở ra đón gió và nắng mai.

 

Tưới nước từ những phút giây chánh niệm,

 

không mong gì ngoài sự có mặt nơi đây.

 

Không ép, không đẩy, không đòi hoa nở,

 

mà hoa, sẽ tự nở, đúng ngày.

 

Không sớm…

 

Không muộn…

 

Chỉ là đúng lúc.

 

“Đúng lúc là khi mọi duyên đã đủ, không do ta ép buộc, cũng chẳng do ai ban phát.” Một trạng thái thiền tịnh đạt đến đỉnh điểm, khi tâm không còn phân tán, giữ được sự định tĩnh và nội quán sâu sắc, dẫn đến sự giác ngộ của trí tuệ thiền quán, lột tả được bản chất của pháp sinh khởi:

 

Tất cả đều theo nhân duyên. Không do ý chí cá nhân, không do ân huệ bên ngoài.

 

Điều này gắn liền với một nguyên lý quan trọng:

 

Paccaya: duyên sinh.

Mọi hiện tượng, kể cả giác ngộ, không tự sinh ra, không từ đâu đến, mà do các yếu tố kết hợp đúng thời đúng chỗ, mới có thể hiện khởi.

 

Khi thiền giả thấy rõ điều đó:

 

Không ép buộc tuệ giác phải đến.

 

Không mong cầu kết quả nhanh.

 

Không lệ thuộc vào thầy, pháp môn, hay bất kỳ điều gì bên ngoài.

 

Chỉ thành thật với hiện tại, và sống trọn với từng nhân duyên đang có.

 

Đức Phật giác ngộ không phải vì ai ban ơn, mà vì Ngài đã đi trọn con đường đủ duyên, sau bao đời gieo trồng, thiền tập, và buông bỏ.

 

Có khi chúng ta thiền tập bao năm mà tâm vẫn chưa tĩnh. Nhưng rồi một sáng rất bình thường, hoa bỗng nở trong tâm, không do cố gắng, mà bởi vì mọi điều âm thầm đã chín muồi.

 

…Là một đoá hoa thơm nhẹ giữa khoảng lặng, phản ánh chính xác giữ cho tâm trong trạng thái tự nhiên, tĩnh lặng mà không cố gắng thao túng hay ép buộc, giúp quá trình thiền đạt được hiệu quả tối ưu, dẫn đến giác ngộ và giải thoát, không làm mà vẫn chuyển hóa, không tìm mà vẫn thấy, không cầu mà vẫn nhận được.

 

Nó gợi lên hình ảnh rất đẹp:

 

Không có tiếng vang rộn ràng của chiến thắng.

 

Không có ánh sáng chói lòa của sự “giác ngộ”.

 

Chỉ có một khoảnh khắc tĩnh, rất tự nhiên, như sương sớm đọng lên cánh sen, như một bông hoa tâm lặng lẽ nở giữa lòng đời.

 

Đây là trái ngọt của sự âm thầm:

 

Không khoe khoang tu tập.

 

Không vội vàng “thấy kết quả”.

 

Chỉ giữ sự thanh tịnh của tâm, loại bỏ cả sân hận, tham lam, si mê, giúp thiền giả tiến gần đến chân lý giải thoát, ý thức trong sáng, và một sự tin tưởng sâu sắc mà không cần phải thể hiện ra ngoài hoặc tranh luận. Trong Phật giáo, niềm tin này hướng đến việc hiểu và chấp nhận quy luật nhân quả và sự vận hành của thế giới xung quanh theo nguyên tắc Duyên khởi.

 

Trong Kinh Tăng Chi Bộ (Aṅguttara Nikāya), Đức Phật dạy:

 

“Ví như mưa rơi từng giọt, bình sẽ đầy theo thời gian.

Người khôn khéo, từng chút một, đầy phước trí, đầy thanh tịnh.”

 

Và khi đầy, khi đủ, hoa sẽ nở, không báo trước.

 

Hoa nở trong tâm không do tranh giành,

 

cũng chẳng cần công bố,

 

chỉ một ngày như bao ngày,

 

gió lặng, nắng nhẹ,

 

và tâm thiền giả không còn chờ gì nữa.

 

Thì hoa…  khẽ nở.

 

Không rộn ràng, không tiếng trống,

 

chỉ một mùi hương thật nhỏ,

 

và một niềm lặng im thật sâu.

 

Thiền giả mỉm cười, không vì điều gì xảy ra,

 

mà vì thiền giả vừa nhận ra:

 

nó đã luôn có mặt.

 

Ý nghĩa trong câu Kinh:

Mưa rơi từng giọt là hình ảnh của nỗ lực đều đặn, nhẹ nhàng mà bền bỉ, không hấp tấp, không bỏ cuộc.

 

Bình đầy theo thời gian là ví dụ về sự tích tụ âm thầm, không phải hôm nay thấy quả, nhưng nếu mỗi ngày thiền giả giữ vững chánh niệm, nuôi dưỡng từ bi, buông bỏ dính mắc, thì trái tâm sẽ tự chín theo cách rất tự nhiên.

 

Người khôn khéo là người biết sống với tiến trình, không chạy theo thành quả tức thì, mà biết giá trị của từng sát-na tỉnh thức.

 

Đầy phước trí, đầy thanh tịnh không phải là điều gì cao siêu xa vời, mà là quả chín của một quá trình sống đúng pháp, hành đúng đường. Câu này rất phù hợp với những người đang sống với sự chuyển hóa nội tâm, đang âm thầm “chăm đất, đón nắng, tưới nước, và không thúc giục”.

 

Từng giọt mưa,

 

không cần trút xuống ào ào,

 

chỉ vài giọt lặng thinh,

 

rơi đều mỗi sáng.

 

Bình kia không đầy trong một lần,

 

nhưng rồi cũng đầy,

 

khi người biết chờ và vẫn tiếp tục.

 

Tâm kia cũng vậy.

 

Không sáng bừng một sớm mai,

 

nhưng từng chút, từng hơi thở,

 

từng bước đi chánh niệm,

 

là từng giọt ánh sáng,

 

trở về với chính mình.

 

”…mà là quả chín của một quá trình sống đúng pháp, hành đúng đường.”

 

Đó là một kết luận trầm lặng, nhưng sáng ngời trí tuệ.

 

Không có phép màu nào trong tu tập. Không có lối tắt.

 

Chỉ có con đường, và người đi từng bước chân thật, bền bỉ, sâu sắc.

 

Đúng như lời Phật dạy trong Kinh Pháp Cú (Dhammapada), câu 122:

 

“Puññañce puriso kayirā, kayirā naṃ punappunaṃ;

Tamhi chandaṃ kayirātha, sukho puññassa uccayo.”

 

Dịch nghĩa:

 

“Nếu người làm việc lành, nên làm luôn luôn,

Hãy ước muốn làm lành, vì tích lũy thiện đem đến an lạc.”

 

Câu này khuyên rằng nếu thiền giả làm việc thiện, hãy tiếp tục làm đều đặn và có lòng mong mỏi thực sự trong việc ấy, vì việc tích lũy công đức sẽ mang lại hạnh phúc lớn.

 

Ở đây, Đức Phật nhấn mạnh rằng:

 

Sự chuyển hóa không đến từ một hành động lớn lao, mà đến từ mỗi việc nhỏ được làm bằng chánh niệm và tâm thiện lành.

 

Và “quả chín”, tức trí tuệ và giải thoát,

 

không phải là phần thưởng từ ai đó,

 

mà là hệ quả tất yếu,

 

của một đời sống thuận theo pháp.

 

Quả chín,

 

không ai hái được hoa sen,

 

nếu chưa một lần chấp nhận,

 

lội qua bùn.

 

Không ai bừng sáng,

 

nếu chưa từng ngồi yên trong đêm tối.

 

Quả không mọc ra vì cầu,

 

mà vì một người,

 

đã không rời mảnh đất kia,

 

dù nắng cháy, gió ngược, hay lặng câm.

 

Sống đúng pháp,

 

hành đúng đường,

 

không vì mong giác ngộ,

 

mà vì đó là cách sống,

 

của một tâm chân thật.

 

“Lời Kinh sâu sắc như vậy, như những giọt mưa thấm vào đất tâm thiền giả mỗi ngày.” Câu này không chỉ là một hình ảnh, mà là một trạng thái sống thiền.

 

Kinh không chỉ để đọc, mà để thấm, như mưa thấm đất.

 

Không vội, không ồn ào, không ép buộc,

 

chỉ nhẹ nhàng rơi từng giọt,

 

và lan dần vào sâu thẳm của nội tâm.

 

Mỗi ngày một câu,

 

nhẹ, tĩnh, và sâu,

 

rồi một ngày thiền giả sẽ thấy:

 

đất tâm mình đã mát lành từ lúc nào không hay.


Sunday, June 29, 2025

ĐỪNG SỐNG ĐỂ LÀM HÀI LÒNG NGƯỜI KHÁC


ĐỪNG SỐNG ĐỂ LÀM HÀI LÒNG NGƯỜI KHÁC

 

Hãy sống sao cho đúng với bản thân, đừng hại đến ai là được. Vì cuộc sống này đến Thánh nhân còn có người ghét, huống chi là người bình thường, tốt đến mấy rồi cũng sẽ có người ghét bạn. Nên hãy là chính mình!” - chứa đựng một thông điệp sâu sắc về chánh niệm, tự do nội tâm và trí tuệ.

 

Trong Tăng Chi Bộ Kinh (Aṅguttara Nikāya), Đức Phật đã nhiều lần dạy rằng:

 

“Không ai trên đời này, dù là người khéo léo, chân thật, không lỗi lầm… lại được tất cả mọi người thương mến hay khen ngợi cả.”

(Tăng Chi Bộ - Chương Năm Pháp, phẩm Không bị chỉ trích - AN 5.35)

 

Ngài dạy:

 

“Có bốn hạng người trong đời: người bị người trí lẫn kẻ ngu chỉ trích; người bị cả hai tán thán; người bị người trí chỉ trích nhưng kẻ ngu tán thán; người bị người trí tán thán nhưng kẻ ngu chỉ trích.”

 

Như vậy, ngay cả bậc Thánh như Đức Phật cũng từng bị chỉ trích, thù ghét (như bởi Devadatta hay những nhóm ngoại đạo). Đức Phật không cố gắng để làm hài lòng tất cả mọi người, mà luôn sống với Chánh Pháp, với Giới - Định - Tuệ, không làm hại ai, và tâm luôn an trú trong từ bi, trí tuệ.

 

Đức Phật còn dạy trong Pháp Cú Kinh (Dhammapada 165):

 

“Tự mình làm điều ác, tự mình ô nhiễm mình. Tự mình không làm ác, tự mình thanh tịnh mình. Tịnh hay không tịnh là tự nơi mình. Không ai thanh tịnh ai.”

 

Từ đây thấy rõ: Sống đúng với chánh pháp, không làm tổn hại ai, không cần sống để làm hài lòng người khác - là con đường mà Đức Phật dạy.

 

Trong thiền tậpđặc biệt là thiền Tứ Niệm Xứ (Satipaṭṭhāna), ta học cách quay về quan sát chính mình - thân, thọ, tâm và pháp - để hiểu rõ chân lý, không còn bị cuốn theo ý kiến, lời khen chê, hay sự đánh giá của người khác.

 

Chánh niệm giúp thiền giả thấy rõ rằng:

Cảm thọ chỉ là cảm thọ - không phải “tôi” hay “của tôi”.

Ý kiến người khác cũng là pháp - sinh rồi diệt - không có gì tồn tại.

Cố gắng làm vừa lòng tất cả chỉ khiến tâm loạn động, đánh mất chính mình.

 

Thiền sinh vững chãi sẽ nhận ra: Bản chất của đời sống là vô thường, không thể điều khiển cảm xúc, cái nhìn của người khác. Điều duy nhất ta có thể làm là sống đúng với sự hiểu biết sáng suốt, từ bi và không gây tổn hại.

 

Khi tâm định tĩnh, ta không còn bị giao động bởi “người thích hay ghét mình”, mà sống trọn vẹn với chân thật và từ bi, đó là tự do đích thực.

Phật dạy:

 

Sống không hại ai là giữ Giới.

 

Sống đúng với mình là hành Chánh mạng, Chánh tinh tấn.

 

Không bị lệ thuộc vào khen chê là dấu hiệu của tuệ giác và tự do nội tâm.

 

“Sống đời không hại, tâm an, không bị người khen chê làm loạn, sống vậy là sống theo con đường của bậc Thánh.”

 

Là một sự kết tinh rất sâu sắc từ tinh thần của Kinh tạng Nguyên thủy, đặc biệt là trong giáo pháp về Bát Chánh Đạo, Tứ Niệm Xứ, và những lời dạy thực tế của Đức Phật về thái độ trước danh - lợi - khen - chê.

 

Dưới đây là những phần trích dẫn tương ứng trong Kinh để minh chứng cho trí tuệ ẩn sau câu nói này:

 

Sống đời không gây đau đớn cho người khác, động vật hoặc môi trường xung quanh - là giới đức căn bản.

 

Đức Phật dạy:

 

“Không làm các điều ác,

Siêng làm các việc lành,

Giữ tâm ý trong sạch,

Ấy lời chư Phật dạy.”

(Pháp Cú - Dhammapada 183)

 

Sống không gây hại, không tổn thương ai - tức là giữ giới. Đây là nền tảng để phát triển tâm an, vì:

 

“Người không có lỗi lầm, không làm hại ai, không sợ hãi, tâm người ấy an tịnh như hồ nước trong.”

(Tương Ưng Bộ - SN 1.20)

 

Tâm an - là kết quả của thiền và tỉnh thức.

 

Khi thực hành thiền chánh niệm, thiền giả từng bước một:

 

Không còn bám víu vào khen chê, được mất.

 

Tâm trở nên vững như tảng đá, dù sóng gió vẫn không lay động.

 

“Tâm không dao động trước những điều ưa thích hay không ưa thích, tâm an định, không bị các pháp thế gian khuấy động, người ấy được gọi là bậc Thánh, người an tịnh.”

(Kinh Pháp Cú - Dhammapada 94)

 

Không bị khen chê làm loạn - là trí tuệ vượt qua thế gian.

 

Đức Phật dạy về 8 ngọn gió thế gian (lokadhamma):

 

Được - Mất, Danh thơm - Tiếng xấu,

Khen - Chê, Vui - Khổ.

 

Người phàm phu thì tâm dao động theo đó, nhưng bậc trí thì:

 

“Như ngọn gió không vướng vào hư không,

lời khen chê không vướng được vào bậc trí.”

(Sutta Nipāta 3.12 - Kinh Tám Điều của Người Trí)

 

Đây còn là một dấu hiệu của người bước trên con đường Thánh đạo:

 

Không gây tổn thương bằng lời nói hoặc hành động, Không sát hại hoặc làm tổn thương sinh vật = Giới

 

Tâm an = Định

 

Không dao động bởi khen chê = Tuệ

 

“Đó là người sống với Pháp, không bị thế gian lôi kéo, đang bước từng bước an lành trên con đường giải thoát.”

 

Người Sống với Pháp.

 

Không hại ai, sống hiền lành,

Tâm an lặng giữa ngập tràn khen chê.

 

Không chạy theo được - mất - hơn - thua,

như hoa nở, không vì ai mà nở.

 

Vững như núi, nhẹ như mây,

không còn trói buộc bởi điều yêu - ghét.

 

Đó là người sống với Pháp,

không bị thế gian lôi kéo,

đang bước từng bước an lành,

trên con đường giải thoát.

 

Phần thực hành thiền quán

 

Khi ngồi thiền:

 

Thở vào, biết mình đang thở vào

 

Thở ra, buông mọi bận lòng

 

Lập lại trong tâm, nhẹ nhàng:

 

“Không chạy theo được - mất - hơn - thua”

(tâm trở về với thân - chỉ biết đang thở thôi)

 

Khi tâm động vì lời khen - tiếng chê - sự so sánh:

 

Quán chiếu ngay:

 

“Đây là một cảm thọ, không phải là tôi.”

“Cảm giác muốn được hơn, sợ bị thua - chỉ là một pháp sinh diệt.”

Rồi thở nhẹ nhàng:

“Không chạy theo được - mất - hơn - thua.”

(Quay về vững chãi trong thân và biết)

 

Quán sâu hơn: Tánh của Được - Mất - Hơn - Thua

 

Tất cả đều vô thường - đến rồi đi như bóng mây.

Không cái gì thuộc về ta - chỉ là dòng tâm duyên sinh.

Người còn chạy theo là người chưa thấy rõ.

Người thấy rõ thì: dừng lại, thở vào, mỉm cười.

 

Là một viên ngọc thiền-đơn giản, tĩnh lặng, nhưng chan chứa trí tuệ.

 

Với tinh thần của Thiền quán theo Kinh Tứ Niệm Xứ và cách Đức Phật dạy về chánh niệm tỉnh giác trong từng khoảnh khắc. Nó có thể trở thành một trụ cột thực hành, nhìn lại chính mình trong bất kỳ thời điểm nào ta thấy tâm dao động.

 

 “Người thấy rõ thì: dừng lại, thở vào, mỉm cười.”

 

Người thấy rõ - là người quán chiếu được bản chất của tâm, của pháp:

Thấy rõ: đây chỉ là một cảm thọ, một suy nghĩ - không thật, không thường, không phải “tôi”.

 

Thấy rõ: không cần phản ứng, chỉ cần thấy - nhận - buông.

 

Dừng lại - không còn chạy theo những suy nghĩ sai lạc, phân biệt, làm mất chánh niệm, hơn thua, khen chê:

Dừng hành động, dừng lời nói, dừng cả dòng suy diễn nội tâm.

 

Chỉ cần trở về giây phút hiện tại.

 

Thở vào - là trở về với thân - tâm một cách trọn vẹn:

Chính hơi thở này nối lại ta với sự sống.

 

Là trụ xứ của chánh niệm.

 

Mỉm cười - là dấu hiệu của sự buông nhẹ và tỉnh thức:

Không còn chống đối, không cần cưỡng cầu.

 

Nụ cười ấy không để ai thấy, mà là sự bình an khẽ chạm vào tâm.