PHẬT DẠY VỀ BÌNH AN
Lời dạy này thật thấm thía và đầy từ bi. Nó như một lời nhắc nhẹ nhàng để mình quay về với nội tâm an tĩnh, không để ngoại cảnh làm xao động. Trong cuộc sống, sẽ luôn có những lời nói, hành động khiến ta chao đảo, nhưng nếu mình giữ được sự vững chãi bên trong, thì không gì có thể làm mình bất an.
“Chân thành thì ghi nhận, bóng gió thì phủi nhẹ ngoài tai”. Nó giúp mình phân biệt rõ đâu là điều nên để tâm, đâu là điều nên buông. Không phải thờ ơ, mà là biết chọn lọc cho tâm được nhẹ nhàng.
“Chỉ có một kiếp người” vì vậy, sống bình thản, vui vẻ là món quà mình tự tặng cho chính mình. Đó cũng là cách mình sống tử tế với đời, với người và với chính mình.
Dưới ánh sáng của thiền tập và sự quan sát tỉnh thức.
“Đừng để tâm dao động bởi lời hay hành động của người khác. Khi có ai đó nói năng hay cư xử, hãy chỉ ghi nhận như một hiện tượng đang sinh khởi rồi diệt đi, như mây trôi qua bầu trời. Điều gì xuất phát từ sự chân thành thì mình mở lòng đón nhận. Điều gì mang tính bóng gió, khích bác thì chỉ cần lặng lẽ buông bỏ, không để nó hằn sâu vào tâm. Hãy trở về với hơi thở, trở về với thân tâm trong hiện tại, để thấy rằng mình đủ đầy rồi, không cần chạy theo hay chống lại điều gì. Đời người như làn sương sớm, hãy sống cho sâu sắc từng khoảnh khắc, nhẹ nhàng và trọn vẹn.”
Thiền dạy ta không phải tìm cách kiểm soát thế giới, mà học cách buông xả những phản ứng bên trong. Khi không còn bị cuốn theo lời khen tiếng chê, ta sống một cách tự do và an nhiên hơn, ta như người đang ngồi yên giữa dòng sông, quan sát mọi thứ trôi qua mà lòng không dao động. Khen chê, được mất, đúng sai tất cả chỉ là những làn sóng nổi lên trên mặt nước, còn sự tĩnh lặng sâu bên dưới vẫn luôn hiện diện, không đổi thay.
Khi ta thiền quán và thấy rõ bản chất vô thường, vô ngã của mọi cảm thọ và phản ứng, ta bắt đầu buông bớt cái nhu cầu phải được công nhận, hay phải chống lại sự phán xét. Tâm không còn bị kéo bởi bên ngoài, mà an trú nơi chính mình nơi cái biết thuần tịnh, không vướng mắc.
Từ đó, tự do không còn là điều phải tìm kiếm, mà chính là trạng thái tự nhiên của tâm khi nó không còn bị trói buộc bởi vọng tưởng và dính mắc.
Thiền quán: Tự do khỏi khen chê
Ngồi yên. Nhẹ nhàng thở vào, biết mình đang thở vào. Thở ra, biết mình đang thở ra. Không cần làm gì thêm. Chỉ hiện diện.
Lặng lẽ quan sát dòng tâm thức như người ngồi bên bờ sông, nhìn dòng nước trôi qua. Những âm thanh của cuộc đời đến rồi đi: một lời khen, một ánh mắt chê bai, một ý nghĩ tự trách hay một cảm giác mong cầu.
Tất cả hiện lên như những đám mây, không gì bền chắc. Mình không phải là những lời khen đó. Mình cũng không phải là những lời chê. Tất cả chỉ là những hiện tượng sinh diệt.
Buông nhẹ kỳ vọng được công nhận. Buông cả nỗi sợ bị hiểu lầm. Quay về với hơi thở nơi duy nhất không phán xét mình.
Tâm không còn bị kéo bởi sóng đời, cũng không cần phải trốn chạy. Chỉ cần nhận biết, và để mọi thứ trôi đi như chính nó đến.
Trong sự tỉnh thức ấy, một không gian rộng mở hiện ra. Tự do không đến từ việc được yêu thích hay tán dương, mà đến từ việc không còn bị điều khiển bởi khen chê.
Thở ra thật sâu… buông hết những gánh nặng trong tâm. Những lo lắng, mong cầu, những điều chưa hoàn thành… cho phép chúng rơi rụng như chiếc lá cuối mùa. Thảnh thơi là khi ta không còn níu giữ.
Thở vào thật nhẹ… cảm nhận sự tự do lan tỏa trong thân tâm. Không phải là tự do để chạy đi đâu, mà là tự do ngay trong khoảnh khắc này nơi ta không cần làm gì để trở thành ai khác.
Buông bỏ ý muốn được khen. Buông luôn nỗi sợ bị chê. Chỉ còn hơi thở dịu dàng đang vỗ về mình như một người bạn hiền.
Cứ thế, từng hơi thở đưa ta về nhà nơi không ai khen, không ai chê, chỉ có chính ta đang ngồi đây, hiện diện trọn vẹn với sự sống.
Trong khoảnh khắc ấy, không còn quá khứ, không còn tương lai. Không còn danh xưng, vai trò, hay hình ảnh nào phải giữ. Không cần trở thành điều gì khác. Không cần phải chứng minh hay chống đỡ.
Chỉ có một sự sống đang thở dịu dàng, mầu nhiệm.
Chỉ có một cái biết đang nhận ra rõ ràng, rỗng rang.
Và trong sự hiện diện đó, ta không cô đơn.
Vì ta đang ngồi giữa vạn pháp.
Vì sự sống đang ôm lấy ta, bằng chính hơi thở này.
Không cần đi tìm xa xôi. Không cần nắm bắt điều gì huyền bí. Chỉ cần dừng lại, lặng yên, và cảm nhận sự sống đã ở đây rồi, dịu dàng và trọn vẹn.
Hơi thở không đòi hỏi. Không phân biệt.
Dù vui hay buồn, thành công hay thất bại, nó vẫn luôn ở bên ta, như một người bạn thầm lặng.
Mỗi lần ta trở về với hơi thở, là mỗi lần ta trở về trong vòng tay êm ái của sự sống.
Khi ta thở với trọn vẹn chánh niệm, không còn là ta đang thở mà là sự sống đang thở trong ta.
Không còn ranh giới giữa trong và ngoài. Giữa ta và thế giới.
Chỉ còn hướng đi của cuộc sống đang trôi chảy mềm mại, kỳ diệu.
Không ai điều khiển nó. Không ai sở hữu nó. Hướng đi của cuộc sống cứ thế trôi, tự nhiên như suối chảy qua rừng, như mây bay giữa trời.
Khi ta dừng lại, không còn chen lấn giữa dòng đời, ta bắt đầu cảm nhận được nhịp chảy ấy nhẹ nhàng, không gấp gáp, nhưng đầy sinh lực.
Mọi thứ vẫn đang diễn ra:
Tim đang đập.
Hơi thở đang ra vào.
Một chiếc lá rơi.
Một âm thanh vẳng qua.
Tất cả là biểu hiện của cuộc sống không ngăn cách, không giới hạn.
Không cần phải làm gì, chỉ cần ngồi yên, thở nhẹ, mở lòng đón nhận.
Và rồi ta chợt nhận ra:
Ta chính là sự sống ấy.
Không phải kẻ đứng ngoài quan sát, mà là một phần không thể tách rời một dòng nước nhỏ trong đại dương bao la của sự sống.
Ta không cần trở nên vĩ đại. Không cần phải khác biệt.
Chỉ cần là chính mình như một dòng nước nhỏ, lặng lẽ hòa tan vào đại dương bao la ấy.
Không còn sự chia cách giữa “ta” và “cuộc đời”, giữa “chủ thể” và “khách thể”.
Chỉ còn lại sự sống đang tự sống qua từng nhịp thở, từng cảm nhận, từng bước chân nhẹ.
Dòng nước nhỏ không loay hoay tìm đường.
Nó buông mình theo dòng,
Tin vào sự dẫn dắt tự nhiên của vạn pháp.
Và vì thế, nó trở nên tự do.
Trong hơi thở này, ta không còn cần phải kiểm soát mọi thứ.
Chỉ cần buông để được chảy, để được sống, để được là.
Và khi ta thực sự “là”, đại dương không còn ở ngoài ta.
Ta chính là đại dương ấy thênh thang, tĩnh tại, vô cùng.
Không còn bị giới hạn bởi cái tên, hình tướng, hay những vai trò mà đời trao.
Khi tâm lặng như mặt biển, không còn phản ứng, không còn nắm giữ, ta chạm đến bản thể rộng lớn nơi mọi khổ đau tan biến như bọt sóng.
Ta không còn là một mảnh vụn giữa đời.
Ta là không gian bao trùm mọi mảnh vụn.
Là sự lặng yên chứa đựng mọi âm thanh.
Là nền tảng vô hình nơi mọi pháp đến và đi.
Thở ra… để tan vào sự mênh mông ấy.
Thở vào… để nhận ra:
Không có gì cần trở thành. Không có gì cần từ chối.
Tất cả đã đủ, ngay trong giây phút này.
“ Cuộc sống tĩnh lặng trở về với chính mình.”
Ngồi yên, nhẹ nhàng thở vào, biết mình đang thở vào.
Thở ra, biết mình đang thở ra.
Không cần làm gì thêm, chỉ hiện diện trong khoảnh khắc này.
Lặng lẽ quan sát dòng tâm thức như người ngồi bên bờ sông, nhìn dòng nước trôi qua.
Những âm thanh của cuộc đời đến rồi đi: lời khen, ánh mắt chê bai, ý nghĩ tự trách hay cảm giác mong cầu.
Tất cả như những đám mây vô thường, không bền chắc.
Mình không phải những lời khen đó. Mình cũng không phải những lời chê.
Tất cả chỉ là những hiện tượng sinh diệt.
Buông nhẹ kỳ vọng được công nhận, buông cả nỗi sợ bị hiểu lầm.
Quay về với hơi thở nơi duy nhất không phán xét mình.
Tâm không còn bị kéo bởi sóng đời, cũng không cần phải trốn chạy.
Chỉ cần nhận biết, để mọi thứ trôi đi như chính nó đến.
Thở ra thật sâu… buông hết gánh nặng trong tâm.
Thở vào thật nhẹ… cảm nhận sự tự do lan tỏa trong thân tâm.
Hơi thở không đòi hỏi, không phân biệt.
Dù vui hay buồn, thành công hay thất bại, nó vẫn luôn ở bên ta người bạn thầm lặng.
Mỗi lần ta trở về với hơi thở, là mỗi lần ta trở về trong vòng tay êm ái của sự sống.
Khi ta thở với chánh niệm, không còn là ta đang thở mà là sự sống đang thở trong ta.
Không còn ranh giới giữa trong và ngoài, giữa ta và thế giới.
Chỉ còn cuộc sống đang trôi chảy mềm mại, kỳ diệu.
Ta không cần trở nên vĩ đại, không cần phải khác biệt.
Chỉ cần là chính mình như một dòng nước nhỏ, hòa tan vào đại dương bao la của sự sống.
Dòng nước nhỏ buông mình theo dòng, tin vào sự dẫn dắt tự nhiên của vạn pháp.
Và vì thế, nó trở nên tự do.
Ta chính là đại dương ấy thênh thang, tĩnh tại, vô cùng.
Không còn bị giới hạn bởi tên gọi hay hình tướng, tâm lặng như mặt biển, chạm đến bản thể rộng lớn nơi mọi khổ đau tan biến như bọt sóng.
Ta là không gian bao trùm mọi mảnh vụn, là sự lặng yên chứa đựng mọi âm thanh, là nền tảng vô hình nơi mọi pháp đến và đi.
Thở ra… để tan vào sự mênh mông ấy.
Thở vào… để nhận ra:
Không có gì cần trở thành. Không có gì cần từ chối.
Tất cả đã đủ, ngay trong giây phút này.