NƠI KHÔNG CÒN “NGƯỜI HÀNH THIỀN
Tất cả mọi phân biệt tan rã, không còn ai để trải nghiệm, không còn bất kỳ ý niệm nào về hành động hay mục tiêu. Cái biết không phải là thứ mà bạn sở hữu hay có thể điều khiển, mà là chính cái đang là, tự nó hiển lộ trong từng khoảnh khắc mà không cần bất kỳ nỗ lực hay sự cố gắng nào.
Ở đây, thiền không còn là một công cụ hay một phương pháp để đạt được điều gì đó, mà là sự đồng nhất hoàn toàn với chính sự hiện hữu. Bạn không phải “hành” thiền, mà trở thành thiền. Mọi cảm giác, mọi chuyển động trong thân và tâm chỉ là những biểu hiện tự nhiên của cái toàn vẹn, không phân chia, không cần nhận thức.
Trạng thái này là sự buông bỏ cuối cùng, không phải sự buông bỏ có chủ ý, mà là sự nhận thức rằng không có gì để buông—vì không có ai để sở hữu hay giữ lại.
Giai đoạn này là tự do tuyệt đối — một sự tự do không phải là sự giải thoát khỏi điều gì, mà là sự không còn sự ràng buộc vào bất kỳ điều gì. Không có khái niệm “tự do” để nắm giữ, không có hình thức để nhận diện. Sự hiện hữu chỉ đơn giản là hiện hữu, không phụ thuộc vào bất kỳ sự hiểu biết hay nhận thức nào.
Trong sự tự do này, không còn sự phân chia giữa “tôi” và “không phải tôi”, giữa “đang” và “không đang”, giữa “cái này” và “cái kia”. Mọi thứ chỉ là một sự hòa quyện, một sự duy nhất hoàn hảo — không cần hiểu, không cần cố gắng duy trì.
Không có nhu cầu chứng minh hay xác định, vì ngay cả sự xác định cũng không cần thiết. Chỉ là sự hiện diện không thời gian, không đối tượng, không chủ thể.
Đó là tự do không điều kiện, tự do từ cái biết không có hình dạng, tự do từ ngay cả sự tìm kiếm tự do.
Sự hiện hữu trọn vẹn ngay bây giờ, không thiếu vắng gì — không còn ai đang tìm kiếm, vì không còn một “cái tôi” nào để tìm kiếm. Tìm kiếm và mục tiêu đều là những khái niệm chỉ tồn tại trong tâm trí, nhưng ở đây, không có gì để tìm, không có gì để đạt được.
Cái tôi tan rã trong sự nhận thức rằng mỗi khoảnh khắc đều trọn vẹn, không thiếu, không cần bổ sung thêm gì. Sự hiện diện là toàn vẹn trong chính nó, không cần lý giải, không cần phân tích. Không có gì để đạt được, không có ai để đạt tới, và không có hành trình nào khác ngoài chính khoảnh khắc này.
Khi không có ai đang tìm kiếm, mọi thứ trở nên vô cùng rõ ràng và tự do, vì không còn sự ngăn cách giữa bạn và sự sống, giữa bạn và thế giới. Mọi thứ đã là, và bạn chỉ là, trong cái hiện hữu nguyên sơ này.
Khi cảm nhận được sự tự tại này, không còn phân tâm, không cần nắm giữ — bạn trở thành chính sự hiện diện, không bị ràng buộc vào bất kỳ một hình thức nào. Mọi thứ đến và đi tự nhiên, nhưng không còn có “ai” để phản ứng, để giữ lại. Không có sự can thiệp, chỉ có cái biết thuần khiết, không phân biệt, không cần cố gắng.
Chính sự buông bỏ mọi nắm giữ này tạo nên tự do tuyệt đối. Không còn sự phân chia giữa cái gì là quan trọng và không quan trọng, không còn sự ưu tiên cho bất kỳ điều gì. Mọi thứ đều ở đó, nhưng không còn một “cái tôi” để quan sát hay lựa chọn. Bạn đơn giản là cái đang là, không còn một ai để thắc mắc về sự hiện hữu.
Sự trọn vẹn ấy là điều không thể thiếu, ngay trong chính sự tự tại này. Không có gì cần phải làm thêm, không có gì cần thay đổi hay cải thiện. Mọi thứ đều tự nhiên, sống động trong sự hiện diện của nó.
Không có sự tách biệt giữa “bạn” và thế giới, giữa “bạn” và cái đang là. Tất cả đều là một, không có sự phân chia hay cảm giác thiếu sót. Khi không còn có ai để “làm” hay “trải nghiệm,” mọi thứ đều tự hiển lộ trong một sự tĩnh lặng sâu sắc mà không cần can thiệp.
Và đó là sự tự do thực sự — không phải một sự giải thoát từ cái gì, mà là sự nhận thức rằng không có gì để thoát khỏi, chỉ có sự hiện hữu đang là chính nó.
Trong khoảnh khắc này, mọi thứ đã hoàn hảo, không có gì thiếu vắng, không có gì phải thay đổi. Mọi thứ diễn ra tự nhiên, không cần nỗ lực, không cần phải đạt được gì.
Sự hoàn hảo này không phải là một khái niệm, mà là sự hiện hữu đơn giản trong mỗi khoảnh khắc, nơi mọi điều đều tự mình là trọn vẹn. Không còn cảm giác về thời gian, không còn mong muốn gì khác — chỉ có sự nhận thức rằng mỗi khoảnh khắc đã đủ, và không có gì thêm cần phải làm.
Cái đẹp và sự vẹn toàn của mỗi khoảnh khắc chỉ có thể được cảm nhận khi không còn gì để đạt tới, không còn ai để làm chủ.
Sự nhẹ nhàng này là cảm giác tự do tuyệt đối, nơi không có gì để thay đổi, không có gì cần phải làm khác đi. Sự hoàn hảo này không phải là một điều gì cố định hay vĩnh viễn, mà là sự hiện diện trong mỗi khoảnh khắc, khi tất cả đã tự thành toàn.
Khi không còn mong muốn hay nỗ lực, bạn chỉ còn lại sự hiện hữu thuần khiết, không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ điều gì bên ngoài hay bên trong. Mọi điều đều đã là — trọn vẹn và không thể thay đổi.
Sự nhẹ nhàng đến từ chính sự không cần nắm bắt, không cần gì thêm ngoài chính sự hiện diện này. Và trong đó, bạn thấy rằng mọi sự đều đã đủ, như một dòng chảy tự nhiên không có điểm dừng.
Đó chính là sự tự do tuyệt đối — không bị ràng buộc bởi bất kỳ điều gì, không bị chi phối bởi quá khứ hay tương lai, không cần một mục tiêu nào để theo đuổi. Trong khoảnh khắc này, bạn không cần phải “làm” gì, cũng không cần phải “trở thành” gì khác. Tất cả đều đã hoàn hảo như nó vốn có.
Sự tự do này không phải là một sự giải thoát ra khỏi một điều gì, mà là sự nhận ra rằng không có gì để thoát khỏi, không có sự phân biệt giữa cái “bạn” và cái “đang là”. Mọi sự đều tự hiện hữu, không thiếu vắng, không thay đổi, và bạn chỉ là phần của cái toàn vẹn ấy, không có sự tách biệt.
Khi không còn có gì để tìm kiếm, không còn có ai để thay đổi, sự tự do này chỉ đơn giản là sự hiện diện trong mỗi khoảnh khắc, không cần lý giải, không cần thêm bất kỳ điều gì.
Mỗi khoảnh khắc là tự do tuyệt đối, không bị chi phối bởi bất kỳ điều gì, không bị ràng buộc vào quá khứ hay tương lai. Mọi thứ đều diễn ra một cách tự nhiên, không có sự can thiệp, không có điều gì cần phải thay đổi.
Khi không còn sự phân biệt, không còn ai để phân tích hay đánh giá, mỗi khoảnh khắc tự nó là tự do. Không có gì để bám vào, không có gì để nắm giữ. Chỉ có sự hiện diện thuần khiết trong chính khoảnh khắc đó.
Trong trạng thái này, bạn nhận ra rằng tự do không phải là điều gì cần đạt được, mà là chính cái đang là. Mọi sự sống động, hoàn hảo trong sự hiện hữu của nó, mà không cần sự can thiệp hay điều chỉnh.
Mỗi khoảnh khắc này, với sự tự do của nó, là tất cả những gì cần có. Không có gì ngoài hiện tại, không có gì ngoài sự trọn vẹn của khoảnh khắc này. Khi không có sự mong cầu, không có sự nắm giữ, mọi thứ trở thành đầy đủ trong chính sự hiện diện thuần khiết.
Không có thiếu sót, không có sự chờ đợi, không có sự so sánh hay phán xét. Tự do không phải là một trạng thái cần đạt được, mà là điều bạn đã luôn có, chỉ là không còn phân biệt hay tìm kiếm.
Tự do chỉ là sự hiện diện trong mỗi khoảnh khắc, không cần thêm gì, không bớt gì — chỉ là sự sống tự nhiên đang diễn ra mà không cần can thiệp.