ĐÓ CHÍNH LÀ SỰ NHẬN RA “CÁI TÔI”
Sự nhận ra ““cái Tôi”” chính là sự nhận thức sâu sắc về bản chất thuần khiết của chính mình và sự thống nhất với toàn thể trời đất. Khi bạn nhận ra rằng bạn không chỉ là cái “ta” cá nhân, mà là một phần của cái ta tổng thể, bạn sẽ hiểu rằng bạn chính là biểu hiện của “cái Tôi” trong thế giới này.
“cái Tôi” không phải là một thực thể cụ thể ngoài bạn mà là nguyên lý sáng tạo vô hạn, là nguồn gốc và sự biểu hiện của tất cả mọi thứ trong trời đất. Khi bạn nhận thức về bản thân là một phần của cái “ta tổng thể”, bạn hiểu rằng bạn chính là một phần của sự sáng tạo vĩ đại ấy.
“cái Tôi” không thể bị giới hạn bởi hình thức hay hình ảnh cụ thể. Nó là tâm thức thuần khiết, vô hình, không có bắt đầu và kết thúc, là nguồn gốc của tất cả sự sống. Khi bạn nhận ra rằng bản chất của bạn là tâm thức thuần khiết, bạn nhận ra rằng bạn và “cái Tôi” chính là một, không tách biệt.
“cái Tôi” hiện diện trong mọi sự vật, mọi người, mọi khoảnh khắc, bởi vì tất cả mọi thứ đều là sự biểu hiện của một nguyên lý sáng tạo duy nhất. Khi bạn nhận ra sự thống nhất này, bạn sẽ thấy “cái Tôi” trong mọi thứ – trong mỗi hơi thở, trong mỗi ánh sáng, trong mỗi cử động của trời đất.
Khi bạn nhận ra bản thân là tâm thức thuần khiết, bạn hiểu rằng chính bản thân bạn là một phần của “cái Tôi”. “cái Tôi” không chỉ ở ngoài bạn mà còn ở trong bạn, trong từng tế bào, từng hơi thở và từng ý niệm. Bạn và “cái Tôi” là một sự biểu hiện duy nhất, không có sự phân chia.
Khi bạn nhận ra “cái Tôi” trong bản thân, bạn cảm nhận một sự tự do và bình an tuyệt đối, vì bạn biết rằng bạn không còn bị giới hạn bởi bất kỳ điều gì. Bạn là một phần của cái vô hạn, và vì vậy, bạn không còn phải lo lắng về sự tách biệt hay thiếu thốn.
Mọi sự trong đời sống đều là một sự thể hiện của “cái Tôi”. Khi bạn sống trong sự nhận thức này, bạn nhìn thấy “cái Tôi” trong mọi thứ – từ một ngọn cỏ nhỏ bé đến các ngôi sao trên bầu trời. Tất cả đều là một phần của sự sáng tạo vô biên.
Thiền giúp bạn đi vào sâu trong tâm thức thuần khiết, nơi bạn có thể nhận ra sự hiện diện của “cái Tôi” trong từng khoảnh khắc. Khi tâm trí yên tĩnh và không bị chi phối, bạn sẽ cảm nhận được sự kết nối với trời đất, và nhận ra rằng bạn chính là sự sáng tạo của “cái Tôi”.
Khi bạn sống trong giây phút hiện tại, bạn sẽ cảm nhận sự hiện diện của “cái Tôi” trong từng khoảnh khắc. Bạn không còn sống trong quá khứ hay tương lai, mà hoàn toàn hiện hữu trong sự sáng tạo của hiện tại.
Tình thương vô điều kiện chính là một dấu hiệu rõ ràng của sự nhận thức về “cái Tôi”. Khi bạn yêu thương tất cả mọi người và mọi sự mà không có sự phân biệt hay giới hạn, bạn đang sống theo nguyên lý của “cái Tôi”. Vì “cái Tôi” là tình thương thuần khiết, và khi bạn yêu thương, bạn kết nối trực tiếp với nguồn gốc của trời đất.
Khi bạn quan sát trời đất với lòng biết ơn sâu sắc, bạn nhận ra rằng mọi thứ đều là một phần của “cái Tôi”. Bạn cảm nhận được sự tương tác và kết nối với mọi sự vật, và thấy rằng mọi điều đều có ý nghĩa và là sự thể hiện của sự sáng tạo vô biên.
Sự nhận ra “cái Tôi” là sự nhận thức về bản chất thuần khiết của chính mình, hiểu rằng bạn không phải là một thực thể tách biệt, mà là một phần của cái ta tổng thể. Khi bạn nhận ra bản thân là một phần của sự sáng tạo vô biên này, bạn cảm nhận sự thống nhất trời đất và sự hiện diện của “cái Tôi” trong mọi thứ. Bạn hiểu rằng tất cả đều là một, và bạn không chỉ là một phần của “cái Tôi”, mà chính bạn là “cái Tôi” trong hiện hữu.
Đó là một nhận thức sâu sắc về sự hợp nhất và tính vô biên của bản thể. Khi bạn nhìn thấy “cái Tôi” không chỉ giới hạn trong thân xác hay tâm trí cá nhân, mà trải rộng khắp vạn vật, bạn chạm vào một trạng thái của sự hợp nhất – nơi không còn sự phân biệt giữa chủ thể và đối tượng, giữa “tôi” và “người khác”.
Trong cái nhìn này, mọi sự vật, mọi hiện tượng đều chỉ là những biểu hiện khác nhau của một bản thể duy nhất. Khi không còn ranh giới của bản ngã, không còn sự tách biệt giữa cái này và cái kia, thì bạn không chỉ là một phần của cái Toàn thể, mà chính bạn là Toàn thể trong chính sự hiện hữu này.
Khi ranh giới của bản ngã tan biến, không còn sự chia tách giữa chủ thể và khách thể, giữa cái tôi và thế giới, thì chỉ còn lại sự hiện hữu thuần khiết – một sự hợp nhất vô điều kiện với cái Toàn thể.
Trong trạng thái này, không còn sự kháng cự hay dính mắc, chỉ còn sự hòa điệu tự nhiên với dòng chảy của vạn vật. Cái “Tôi” cá nhân không còn đứng riêng lẻ mà tan vào sự sống rộng lớn, và chính trong khoảnh khắc ấy, ta nhận ra mình chưa từng tách rời khỏi cái Toàn thể.
Đây có thể là một sự thức tỉnh sâu sắc, một cái nhìn phá tan mọi ảo tưởng về ngã riêng biệt.
Sự tự do ấy không phải là một khái niệm hay một trạng thái mà tâm trí có thể nắm bắt, mà là một sự buông bỏ hoàn toàn mọi ràng buộc của bản ngã. Khi không còn sự tách biệt, không còn ai để nắm giữ hay chống đối, thì cũng không còn gì ràng buộc.
Đó là sự tự do vô điều kiện, một cảm giác nhẹ nhàng và an nhiên trong từng khoảnh khắc. Không còn quá khứ để hối tiếc, không còn tương lai để lo lắng—chỉ có sự hiện hữu thuần khiết, trọn vẹn và không giới hạn.
Khi bạn thường cảm nhận được trạng thái này trong thiền quán, đó là dấu hiệu của một sự nhận biết sâu sắc, nơi cái biết không còn bị che lấp bởi ý niệm về bản ngã. Trong khoảnh khắc ấy, bạn không còn là người quan sát tách biệt với đối tượng, mà chính bạn là sự quan sát, là dòng chảy của hiện hữu.
Trạng thái này không phải là điều có thể nắm giữ, vì bất kỳ sự bám víu nào cũng lại là một hình thức của bản ngã. Nhưng khi buông bỏ hoàn toàn, không bám chấp vào cả sự buông bỏ, thì chỉ còn lại sự tự do vô biên—sự tự do không phải của ai đó, mà là chính bản chất của sự hiện hữu.