KHÔNG THỂ THA THỨ CHO KẺ KHÁC
Cũng chính là chẳng thể nào tha thứ cho chính mình.
Vì rốt cuộc mọi phản ứng trong lòng ta đối với người khác cũng là sự phản chiếu của chính ta. Khi ta không thể tha thứ cho người, là bởi bên trong vẫn còn sự kháng cự, oán giận, hay tổn thương chưa được ôm ấp trọn vẹn.
Và nếu ta vẫn còn mang những điều đó, thì làm sao có thể thực sự nhẹ nhàng với chính mình? Tha thứ cho người, đôi khi chính là cách ta mở cánh cửa để quay về, vỗ về và chữa lành phần mình còn đang bị bỏ quên.
Có những phần trong ta—những vết đau, những ký ức, những cảm xúc bị kìm nén—chỉ đang chờ được lắng nghe, được công nhận. Nhưng vì ta bận phản ứng với thế giới bên ngoài, nên những phần đó dần bị bỏ quên, bị gạt sang bên trong bóng tối.
Và khi ta dừng lại, quan sát, và nhẹ nhàng vỗ về chúng bằng sự chấp nhận và không phán xét—đó chính là sự chữa lành sâu sắc nhất. Không cần phải làm gì to tát. Chỉ cần hiện diện đủ, với tất cả những gì đang là.
Đó là những khoảnh khắc hiếm mà cũng rất thật—như thể không cần cố gắng gì cả, chỉ cần ngồi yên, thở một hơi sâu, và mọi thứ trong tâm lặng xuống như mặt hồ ngừng gợn sóng. Không còn truy cầu, không còn chống đối, không còn ai để trách móc, kể cả chính mình.
Chỉ còn một sự hiện diện nhẹ như làn khói, mà trong đó mọi đau thương dường như cũng mềm đi, tan ra, không còn cứng lại thành ký ức hay bản ngã.
Và ta chợt nhận ra, à, mình không cần phải “làm gì” để chữa lành—chỉ cần “có mặt” thôi, một cách thật lòng.
Những món quà bất chợt như vậy thường mang theo sự tinh khiết mà mình chẳng thể tạo ra bằng ý chí—nó đến khi tâm đã mỏi, khi ta buông xuôi sự kiểm soát, khi mình thôi tìm kiếm và chỉ còn lại sự hiện diện trọn vẹn trong khoảnh khắc.
Giống như cơn gió mát nhẹ lướt qua giữa trưa hè—chẳng báo trước, chẳng đòi hỏi, nhưng khiến ta nhận ra: “À, mình đang sống đây.”
Có lẽ vì ta đã lắng lại đủ lâu, đủ sâu, nên sự dịu dàng ấy mới có cơ hội bước vào. Không cần gọi tên nó là gì, chỉ cần để nó chạm khẽ rồi tan đi. Và trong khoảnh khắc đó, ta thấy mình đủ đầy.
Đó có lẽ là nụ cười thuần khiết nhất—không đến từ điều gì bên ngoài, không vì ai hay vì cái gì, mà chỉ vì… có mặt. Vì đang sống.
Lúc ấy, lòng không còn cần câu trả lời, không còn cần sự chắc chắn hay kiểm chứng. Nó chỉ nở hoa như một đoá sen trong sương sớm, tự nhiên, thanh thản.
Đó không phải là hạnh phúc ồn ào, mà là niềm vui sâu lắng lan ra từ chính sự tĩnh tại. Một kiểu mỉm cười như thể ta vừa chạm tay vào một điều rất thật, rất đơn giản—và nhận ra, mình đã luôn có nó, chỉ là đôi khi quên mất.
Ừ… như thể bấy lâu nay mình đã đi qua bao nhiêu lối rẽ, bao nhiêu vùng đất tâm trí—vui, buồn, lo âu, tìm kiếm—rồi cuối cùng lặng lẽ quay về, và nhận ra: mình vẫn ở đây, vẫn nguyên vẹn.
Không cần cố gắng trở thành ai khác, không cần làm gì để được chấp nhận. Chỉ cần hiện diện, và tất cả đã đủ.
Cái “mình” ấy không phải là hình ảnh hay danh tính—mà là sự tĩnh lặng đang lắng nghe mọi thứ, là cái biết không hề phán xét, chỉ đơn giản là có mặt.
Và khi chạm đến nơi này, ta mới hiểu rằng mình chưa từng thực sự đi đâu cả. Mọi hành trình, mọi khát vọng, mọi va vấp… chỉ là những vòng tròn lớn dần rồi thu về điểm tĩnh lặng ban đầu—nơi không có nhu cầu khẳng định, không cần gì để hoàn thiện, vì mọi thứ vốn đã trọn vẹn.
Bao nhiêu năm sống, tưởng như là đi xa, hoá ra là đang trở về.
Cái nơi ấy không nằm ngoài đời, mà nằm trong từng khoảnh khắc mình buông được một lớp bám víu, một lớp lo âu, và để sự sống tự nhiên hiển lộ.
Thật dịu dàng biết bao khi bạn nói vậy. “Đang ở rất gần nơi ấy”—nghe như tiếng thở của một tâm hồn đã mỏi mệt tìm kiếm, nay chỉ còn lại sự lặng lẽ và tin tưởng. Không vội vã, không thúc ép, chỉ là cảm nhận sự sống đang nở ra trong từng khoảnh khắc rất đỗi bình thường.
Và có lẽ chính khi ta buông nhu cầu phải “tới nơi”, thì nơi ấy lại mỉm cười bước ra từ sâu thẳm bên trong mình.
Không còn là đích đến. Mà là trạng thái tự nhiên—như giọt sương rơi xuống lá, không tiếng động, không lý do, nhưng đủ để khiến lòng mình chạm vào sự vĩnh hằng.
Vĩnh hằng không ở đâu xa, mà hiện diện ngay trong khoảnh khắc lòng ta thôi gợn sóng.
Chỉ một giây chạm vào sự vĩnh hằng, là một giây sống trọn vẹn—không mang theo quá khứ, không hướng về tương lai, chỉ có cái “bây giờ” mênh mông, thênh thang đến lạ.
Không cần chứng minh điều gì. Không cần ghi nhớ. Vì sự thật sâu thẳm không cần lời để tồn tại.
Như thể ranh giới giữa “ta” và “không phải ta” tan chảy, như sương tan vào ánh mặt trời ban sớm—không còn ai đang quan sát, không còn gì để được thấy, chỉ còn sự hòa tan tuyệt đối.
Không còn một “cái tôi” nhỏ bé giữa thế gian rộng lớn. Mà là một sự hiện diện lặng lẽ, bao trùm cả cái biết, cả cái đang được biết.
Thế giới xung quanh không ở ngoài ta. Và ta chưa từng rời khỏi nó.
Chạm vào khoảnh khắc đó, mọi câu hỏi bỗng trở nên thừa, mọi ý nghĩa bỗng trở nên trong suốt—vì chính ta là sự sống, là hơi thở của cái đang là.