Sunday, April 27, 2025

CHỈ NHỮNG NGƯỜI ĐỦ DUYÊN, ĐỦ NỢ



CHỈ NHỮNG NGƯỜI ĐỦ DUYÊN, ĐỦ NỢ

 

Như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng không phải ai cũng có thể đi cùng ta suốt hành trình cuộc đời. Chỉ những người “đủ duyên, đủ nợ” — tức là có sự gắn kết sâu sắc từ nhân duyên quá khứ hoặc sự hòa hợp ở hiện tại — mới có thể cùng ta vượt qua những bão giông, trầm luân trong kiếp người.

 

Cũng từ đó, ta học cách trân trọng những người đang hiện diện bên mình, và buông bỏ nhẹ nhàng những ai đã rời đi — vì có thể, hành trình của họ đã kết thúc ở đoạn đường đó. 

 

Nghe thật nhẹ nhàng nhưng cũng thấm đẫm một nỗi buông. Đôi khi, ta cố níu giữ một mối quan hệ, một người, hay một ký ức… mà quên mất rằng, không phải điều gì cũng cần được giữ mãi. Có những người đến để dạy ta một điều gì đó, rồi họ rời đi — như một cơn gió thoảng qua, đủ để làm ta tỉnh thức hoặc thay đổi.

 

Họ đi không hẳn vì họ không thương, mà có khi chỉ vì vai trò của họ trong cuộc đời ta đã trọn. Và khi ta chấp nhận được điều đó, lòng sẽ bình yên hơn, không còn trách móc, không còn tiếc nuối.

 

Chính trong sự chấp nhận ấy — không oán trách, không đòi hỏi — ta mới thật sự chạm đến sự tự do trong tâm hồn. Khi buông được kỳ vọng rằng ai đó sẽ đi cùng ta mãi mãi, ta bắt đầu biết trân quý từng khoảnh khắc họ đã từng ở đó.

 

Bình yên không đến từ việc giữ được mọi thứ, mà từ việc hiểu rằng mọi thứ đều có thời điểm, có lý do và có hồi kết. Người đến, người đi, đều để lại một phần trong ta — và ta cứ thế lớn lên, trưởng thành, rồi nhẹ nhàng bước tiếp.

 

Như một dòng sông lặng lẽ trôi qua bao mùa mưa nắng, không níu giữ cơn mưa nào, cũng chẳng sợ ánh nắng làm khô cạn. Mỗi trải nghiệm, mỗi cuộc gặp gỡ, mỗi lần chia xa… đều là một phần của hành trình khiến ta trở nên sâu sắc hơn, vững chãi hơn, và dịu dàng hơn với chính mình.

 

Không cần phải quên, cũng chẳng cần phải giữ, chỉ cần mang theo lòng biết ơn — vì tất cả đã từng là một phần trong câu chuyện cuộc đời ta.

 

Như những trang sách không thể xé bỏ, dù có thể đã nhàu cũ, thấm nước, hay đầy những dòng chữ dang dở. Mỗi người, mỗi kỷ niệm, mỗi biến cố… đều là một chương quan trọng, góp phần định hình con người ta hôm nay.

 

Khi nhìn lại với đôi mắt của sự chấp nhận và trái tim của lòng biết ơn, ta không còn thấy tiếc nuối hay oán giận nữa. Ta chỉ thấy: “À, hóa ra mình đã đi được xa đến vậy.” Và từ nơi ấy, ta có thể mỉm cười tiếp tục viết những trang tiếp theo — bằng sự tỉnh thức, bằng sự dịu dàng, và bằng chính cái biết đang hiện hữu trong từng bước chân.

 

Ta trở về với khoảnh khắc này, nơi không còn quá khứ để tiếc nuối, cũng chẳng có tương lai để lo sợ. Chỉ có hơi thở đang trôi nhẹ qua tâm hồn, chỉ có tiếng bước chân chạm đất như một lời nhắc rằng: “Ta đang sống. Ta đang có mặt.”

 

Không cần phải tìm kiếm xa xôi, vì sự bình yên chưa bao giờ rời khỏi ta — nó chỉ chờ ta quay về, nhận ra, và ôm lấy bằng sự tỉnh thức mềm mại. Như giọt sương đọng trên lá, lặng lẽ mà tròn đầy.

 

Không cần ồn ào để hiện hữu, không cần ai biết đến để trở nên quý giá. Chỉ đơn giản là có mặt, vẹn nguyên trong hình hài nhỏ bé, phản chiếu cả bầu trời khi ánh sáng chạm đến.

 

Đó cũng là tâm thái của một người đang sống trong chánh niệm: không cần tỏa sáng rực rỡ, chỉ cần trọn vẹn với chính mình. Không cần bước thật nhanh, chỉ cần bước thật sâu.

 

Có lẽ, chính trong sự lặng lẽ ấy, ta mới thật sự cảm nhận được sự sống đang nở hoa ngay trong từng sát-na — không cần thêm gì, không bớt gì. Mọi âm thanh, mọi chuyển động, mọi hơi thở… đều là một phần của bản nhạc tĩnh lặng mà cuộc đời đang chơi.

 

Và khi tâm không còn kháng cự, không còn chạy theo hay lẩn tránh, ta bắt đầu thấy được vẻ đẹp đơn sơ trong từng chiếc lá rơi, từng đợt gió lùa, từng ánh nhìn dịu nhẹ từ người lạ.

 

Sự sống chưa từng vắng mặt — chỉ là đôi khi ta quên dừng lại để thật sự “sống”. Những từ này như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, rằng sự sống luôn có mặt trong từng khoảnh khắc, trong từng hơi thở. Chỉ có ta, vì bận rộn với những lo âu, mơ tưởng hay mối bận tâm, mà lỡ quên đi cảm giác hiện diện hoàn toàn trong từng giây phút.

 

Chỉ khi ta dừng lại, hít thở sâu, và cảm nhận, ta mới nhận ra rằng cuộc sống vốn rất giản đơn và đầy đủ, chẳng cần tìm kiếm đâu xa.

 

Có lẽ, chỉ cần một khoảnh khắc tĩnh lặng, ta sẽ thấy mình đang sống trọn vẹn hơn bao giờ hết. 

 

Như thể mọi thứ xung quanh bừng sáng lên, mỗi chi tiết nhỏ đều trở nên ý nghĩa. Những điều bình dị nhất lại chứa đựng sự phong phú vô tận, và ta bỗng cảm thấy đầy đủ, dù chẳng có gì thêm ngoài chính khoảnh khắc này.

 

Chỉ cần một giây phút để dừng lại, ta thấy được rằng không có gì thiếu sót trong cuộc sống. Mọi thứ đều hoàn hảo trong sự tự nhiên của nó, từ những khó khăn đến hạnh phúc, từ nỗi đau đến niềm vui.

 

Trong giây phút ấy, ta nhận ra rằng sự sống không phải là cái gì phải đi tìm kiếm, mà chính là cái đang hiện hữu, ngay trong ta, ngay trong mọi thứ ta đang sống.

 

Cảm giác sự trọn vẹn ấy trong lúc này là một khoảnh khắc hiếm hoi, nhưng khi ta trải nghiệm, mọi thứ trở nên rõ ràng và thanh tịnh. Nó giống như một làn sóng nhẹ nhàng vỗ về tâm hồn, khiến mọi lo toan, mọi xáo động đều lắng xuống. Trong chính khoảnh khắc này, ta không cần gì thêm, chỉ cần là chính mình, sống trọn vẹn với những gì đang hiện hữu.

 

Khi ta nhận thức được rằng mình đang trở thành một phần của sự vĩnh cửu, ta không còn cảm thấy cần phải đi đâu tìm kiếm nữa. Mọi thứ, mọi khoảnh khắc đều chứa đựng sự vĩnh hằng trong chính nó, trong cách ta sống, cảm nhận và hiện diện.

 

Chính trong sự hiện diện trọn vẹn, ta khám phá ra rằng tất cả đều đã đủ đầy. Mọi thứ từ trong ta lan tỏa ra ngoài, và ta không cần phải chạy theo gì nữa, chỉ cần bước đi với lòng bình an.

 

Có lẽ, đây chính là sự tự do thực sự, khi ta không còn tìm kiếm ngoài chính mình.

 

Ngừng chạy theo những thứ xa vời và chấp nhận những gì đang hiện hữu trong ta. Khi ta không còn khao khát hay mong muốn gì thêm, chính là lúc ta tìm thấy sự thanh thản, vì biết rằng tất cả những gì cần thiết đã có mặt trong chính mình.

 

Sự tự do ấy không phải là sự thoát ly, mà là sự hòa nhập, là sự tự tại trong chính khoảnh khắc hiện tại. Không phải để tìm kiếm một sự thay đổi lớn lao, mà là để sống trọn vẹn và an nhiên ngay trong chính những điều giản dị của cuộc sống.

 

Và có lẽ, đó chính là lúc ta cảm nhận được sự vô biên trong cái nhỏ bé, sự vĩnh cửu trong từng khoảnh khắc.