Monday, February 10, 2025

VIỆC BỊ CĂNG THẲNG KHI HÀNH THIỀN


VIỆC BỊ CĂNG THẲNG KHI HÀNH THIỀN

 

Là điều thường gặp, đặc biệt khi cô cố gắng duy trì sự chú tâm một cách quá mức. Tình trạng này thường xuất phát từ tâm lý muốn đạt được sự tập trung hay kiểm soát hơi thở, dẫn đến căng cứng cơ thể và mất đi sự tự nhiên.

 

Dưới đây là một số gợi ý có thể giúp cô điều chỉnh và tìm lại sự quân bình giữa tấn (nỗ lực) và định (tĩnh lặng):

 

Đừng “cố” tập trung, hãy để sự chú tâm tự nhiênthay vì hướng tâm quá mạnh vào đầu mũi hay điểm xúc chạm, cô có thể mở rộng sự chú tâm đến toàn bộ dòng chảy của hơi thở, từ lúc nó đi vào, lan tỏa trong cơ thể, rồi nhẹ nhàng đi ra.

 

Có thể thử cảm nhận hơi thở ở vùng bụng hoặc ngực, thay vì chỉ tập trung trước mũi. Điều này giúp giảm căng thẳng ở mặt và vai.

 

Nhận diện và buông thư căng thẳng ngay khi nó xuất hiệnkhi phát hiện cơ thể căng cứng, đừng vội ép mình thư giãn ngay. Hãy ghi nhận nó: “À, có sự căng ở đây.”

Sau đó, cô có thể nhẹ nhàng thở ra và để sự căng đó tan dần theo hơi thở, như thể cô đang đặt xuống một gánh nặng.

 

Một cách khác là trước khi thiền, hãy dành một chút thời gian để quán sát toàn bộ cơ thể, xem chỗ nào đang có căng thẳng, rồi thở vào – thở ra để thư giãn chúng. Nếu có thể dùng thiền QUYÉT thư giãn.

 

Thay vì “cố gắng” đạt định, hãy thử “cho phép” trạng thái định hình thành một cách tự nhiên.

 

Cô có thể nhắc nhở nhẹ nhàng: “Không cần làm gì cả, chỉ cần ở đây với hơi thở.”

 

Khi tâm bắt đầu căng thẳng, hãy quay về với cảm giác toàn thân, không ép buộc bất cứ điều gì.

 

Hãy thư giãn toàn bộ cơ mặt, vai và thân thể trước khi quan sát hơi thở.

 

Khi thở vào, cô có thể cảm nhận dòng chảy trong cơ thể, khi thở ra, cảm nhận sự an lành lan tỏa trong cơ thể.

 

Trước khi bắt đầu hành thiền, cô có thể thực hành một tiếng thiền hành để giúp cơ thể vận động vì sau khi tất cả bộ phận trong cơ thể được hâm nóng thì cơ thể sẽ được buông thư. Nhớ cho sư trước mỗi thời thiền ngồi một tiếng thiền hành phải thực hiện.

 

Cô không cần cố gắng để đạt được định, mà hãy để sự tĩnh lặng tự nhiên nảy sinh. Thiền không phải là việc làm, mà là trở về với trạng thái tự nhiên của thân và tâm.

Thiền không phải là một sự cố gắng hay một việc phải đạt được, mà là một sự trở về—trở về với chính mình, với sự tự nhiên vốn có của thân và tâm. Khi buông bỏ ý muốn “phải đạt được định,” cô sẽ thấy sự tĩnh lặng dần dần hiển lộ, nhẹ nhàng và tự nhiên như một dòng suối chảy mà không cần ép buộc.

 

Thay vì kiểm soát hơi thở hay tập trung quá mức, cô có thể chỉ đơn giản cảm nhận—cảm nhận sự sống đang diễn ra trong từng hơi thở, từng nhịp đập của cơ thể, và cả những khoảng lặng giữa hai hơi thở. Khi tâm an trú trong sự nhận biết tự nhiên ấy, không còn sự căng cứng hay gắng sức, mà chỉ có sự hiện diện thuần khiết, trọn vẹn.

 

Cứ nhẹ nhàng mà thực tập, như mây trôi trên trời, như gió lướt qua đồng cỏ—không níu giữ, không đẩy đi. Và khi đó, sự tĩnh lặng mà cô tìm kiếm có thể đã luôn ở đó từ lúc nào mà chẳng cần phải đi tìm.

 

Chúc cô có những thời khắc thiền tập an lành!