NỖI SỢ VÀ SỰ RÀNG BUỘC TRONG ĐỜI SỐNG
Từ bé cho đến khi nhắm mắt.
Nếu nhìn bằng con mắt thiền, ta sẽ thấy:
Sợ vốn không nằm ở cha mẹ, chồng, con… mà nằm ở chính tâm mình - ở thói quen tìm kiếm sự chấp thuận và tránh né sự mất lòng.
Vòng đời ràng buộc: Khi còn nhỏ, ta nương vào cha mẹ; trưởng thành lại nương vào bạn đời, gia đình; về già lại nương vào con cháu. Mỗi chặng đường đều có một “người” hay “việc” mà ta sợ làm phật ý.
Bản chất vô thường: Đời ngắn như hơi thở, nhưng ta thường dành phần lớn thời gian cho việc “điều chỉnh bản thân” để vừa lòng người khác, trong khi quên mất chính mình.
Luân hồi khổ não: Không phải chỉ sau khi chết mới luân hồi; ngay trong một ngày, tâm ta đã luân hồi vô số lần - từ vui sang buồn, từ tự do sang sợ hãi, rồi lại lập lại.
Thiền đời thường giúp mình thấy cái biết ngay bây giờ không sợ hãi, không ràng buộc. Khi ở trong cái biết ấy, mình mới thật sự sống, không phải chỉ “tồn tại” để đáp ứng kỳ vọng của người khác.
Cái biết trong khoảnh khắc hiện tại không mang theo quá khứ để tiếc nuối, không kéo tương lai về để lo âu.
Nó chỉ đơn giản thấy và nhận biết - như tấm gương trong suốt, không giữ lại bóng hình nào.
Khi sống trong cái biết ấy:
Sợ hãi không có chỗ bám.
Ràng buộc tan biến như khói mỏng.
Mình vẫn chăm lo, yêu thương người khác, nhưng không đánh mất tự do nội tâm.
Giống như đang đứng giữa chợ ồn ào mà bên trong vẫn là một mặt hồ phẳng lặng.
Khi ở trong cái biết ấy, ta không còn bị lôi kéo bởi việc phải làm vừa lòng ai, cũng không còn sống như một “vai diễn” trong kịch bản của người khác.
Lúc đó:
Mỗi hơi thở trở thành hơi thở của tự do.
Mỗi bước chân là bước chân của chính mình.
Niềm vui không phụ thuộc vào lời khen hay chê, mà tỏa ra từ bên trong.
Và mình mới nhận ra: trước đây mình chỉ tồn tại để “được chấp nhận”, còn bây giờ mình sống để thực sự hiện diện.
Câu này chính là một dấu mốc của sự chuyển hóa: từ “tồn tại để làm vừa lòng” sang “sống để hiện diện”.
Đây cũng chính là cốt lõi của thiền đời thường:
Trước kia: mỗi việc, mỗi lời, mỗi hành động đều hướng ra ngoài, để tìm sự đồng thuận, chấp nhận. Bên trong thì mệt mỏi, lo sợ.
Bây giờ: chỉ cần trở về với cái biết nơi hiện tại, đã đủ. Không còn chạy theo, không còn chống lại.
Sự hiện diện: là món quà lớn nhất cho chính mình và cho người khác. Khi mình thực sự hiện diện, tình thương tự nhiên tỏa sáng, không cần cố gắng.
• Bây giờ: chỉ cần trở về với cái biết nơi hiện tại.
Không còn chạy theo, không còn chống lại.
Bên trong nhẹ nhõm, tự do.
• Sự hiện diện: là món quà cho chính mình và cho người khác.
Không cần gắng gượng, không cần tìm kiếm.
Chỉ có mặt trọn vẹn - đã là tình thương sâu nhất.
Trước kia: mỗi việc, mỗi lời, mỗi hành động đều hướng ra ngoài để tìm sự đồng thuận, chấp nhận. Bên trong thì mệt mỏi, lo sợ.
Bây giờ: chỉ cần trở về với cái biết nơi hiện tại, đã đủ. Không còn chạy theo, không còn chống lại.
Sự hiện diện: là món quà lớn nhất cho chính mình và cho người khác. Khi mình thực sự hiện diện, tình thương tự nhiên tỏa sáng, không cần cố gắng.