THAN PHIỀN NGƯỜI KHÁC = TRA TẤN CHÍNH MÌNH
Khi than phiền người khác, tâm ta lập tức sinh ra sân (dosa), bất mãn (arati), hoặc chấp thủ (upādāna) vào cái “đúng” của mình.
Những tâm hành này trước hết thiêu đốt chính ta: làm bất an, nặng nề, và khiến dòng tâm mất sự trong sáng.
Trong thiền quán, khi ta quan sát kỹ, sẽ thấy:
Cái khổ không đến từ người khác, mà đến từ phản ứng (paṭigha) của chính tâm ta trước người khác.
Vì vậy, than phiền người khác thực chất là đang tra tấn chính mình, vì cái khổ khởi sinh và trụ lại ngay trong nội tâm ta, không ở nơi ai khác.
Tâm sân hận tự đốt cháy:
Trong Kinh Pháp Cú (Dhammapada), câu 3-5, Đức Phật dạy:
“Na hi verena verāni, sammantīdha kudācanaṃ; averena ca sammanti, esa dhammo sanantano.”
Nghĩa: “Không bao giờ hận thù diệt hận thù; chỉ có từ bi mới diệt hận thù. Đây là định luật muôn đời.”
Khi ta than phiền, ta đang nuôi hận nhỏ trong lòng, nó thiêu đốt mình chứ không giải quyết được gì.
Tâm là gốc của đau khổ:
“Cetanāhaṃ bhikkhave kammaṃ vadāmi.” (AN 6.63)
Nghĩa: “Này các Tỳ-kheo, Ta gọi tư tâm sở (cetanā) là nghiệp.”
Than phiền là một loại cetanā bất thiện, gieo nghiệp và giữ lửa nóng trong tâm.
Than phiền = tra tấn
Trong ngôn ngữ Pāḷi, có hai từ liên quan:
kukkuccha: hối hận, bất mãn, cằn nhằn.
attantapo: tự hành hạ, tự thiêu đốt mình.
Khi than phiền người khác, ta rơi vào bất mãn, than phiền (kukkuccha), và chính điều này khiến tâm ta rơi vào trạng thái attantapo - tức tự tra tấn chính mình.
Minh họa trong thiền quán
Thiền giả khi tâm vừa khởi lên ý muốn than phiền, nếu quán sát tức thì, sẽ thấy:
Nơi ngực nóng lên, tim đập nhanh.
Tâm co rút, nặng nề.
Niệm (sati) bị mất, chánh định (samādhi) yếu đi.
Đây là sự thật hiển nhiên: than phiền sinh ra khổ đau ngay trong hiện tại, cho chính ta trước khi chạm tới người khác.
Than phiền người khác = nuôi dưỡng sân, bất mãn, (kukkuccha).
Điều này chính là - tự hành hạ mình - (attantapo).
Đức Phật dạy: con đường giải thoát không nằm ở việc chỉnh sửa người khác, mà ở tuệ quán (vipassanā) để thấy rõ sự sinh khởi và hoại diệt của các tâm hành, từ đó buông bỏ.
Vậy có thể diễn đạt lại bằng Pāḷi:
“Parassa āvajjanena kukkucchaṃ uppajjati; so attano cittasantāpaṃ janeti. Tena vuttaṃ: ‘paraṃ upavadanto attānaṃ yeva tāpeti’.”
“Khi hướng tâm ra để trách móc người khác thì bất mãn, than phiền (kukkuccha) khởi lên; chính điều này gây ra sự nóng bức khổ não trong tâm mình. Do vậy mới nói: Than phiền người khác là tự thiêu đốt chính mình.”
Chuỗi vận hành của tâm khi trách móc
Hướng tâm ra ngoài (bahiddhā āvajjana): Tâm dán chặt vào lỗi lầm hoặc hành động của người khác.
So sánh - phán xét (vicāra): Khởi lên ý “người kia sai, người kia không đúng, người kia đáng bị trách”.
Bất mãn (arati) - than phiền (kukkuccha): Tâm sinh chán nản, cằn nhằn, không bằng lòng.
Nóng bức (santāpa, pariḷāha): Nội tâm bị nung đốt, bất an.
Ở đây, ta thấy rằng người kia không hề chạm vào mình, nhưng chỉ do tâm phóng chiếu và bám víu vào lỗi của người khác, khổ liền sinh ra ngay trong chính mình.
Giải thích theo Pāḷi
Āvajjana = hướng tâm, chú ý đến đối tượng.
Kukkuccha = tâm bất mãn, hối hận, cằn nhằn, than phiền.
Santāpa = sự nóng bức, thiêu đốt nội tâm.
Attantapo = tự hành hạ, tự làm khổ mình.
Có thể tóm lại thành câu:
“Bahiddhā āvajjento paraṃ upavadati; tato kukkucchaṃ uppajjati, so pana cittasantāpaṃ janeti. Evaṃ attantapo hoti.”
“Khi hướng tâm ra ngoài để trách móc người khác, thì bất mãn, than phiền (kukkuccha) khởi lên; từ đó phát sinh sự nóng bức trong tâm. Như vậy là tự hành hạ chính mình.”
Thấy trong thực nghiệm thiền
Khi ngồi yên và tâm vừa thoáng muốn than phiền, ta có thể dừng lại và quan sát:
Thân có sự căng thẳng nơi ngực, bụng, hoặc cổ.
Hơi thở gấp hoặc nặng nề.
Tâm mất sự nhẹ nhàng, chánh niệm yếu đi.
Chỉ cần thấy rõ điều đó, không trách mình, không trách người, thì than phiền tan rã và sự nhẹ nhàng trở lại.
Trong tiến trình này, không cần phải cố gắng “đè nén” hay “xua đuổi” than phiền, vì đè nén cũng lại là một hình thức trách móc chính mình. Chỉ cần:
Thấy: “Ô, đây là cảm giác nóng bức, nặng nề đang sinh khởi.”
Biết: “Nó không phải tôi, không phải của tôi, không phải tự ngã của tôi” (n’etaṃ mama, n’eso ’ham asmi, na me so attā).
Buông: không tiếp tục đổ thêm dầu (suy nghĩ, phán xét) vào ngọn lửa bất mãn.
Ngay nơi đó, than phiền tự tan vì nó không được nuôi dưỡng nữa. Và sự nhẹ nhàng tự trở lại, như mặt hồ thôi gợn sóng.
Một bài quán niệm ngắn (gợi nhắc trong đời sống hằng ngày)
Thiền giả có thể đọc thầm trong tâm khi thấy mình sắp than phiền:
“Đây chỉ là một tâm bất mãn đang khởi.
Nó sinh rồi nó diệt.
Không trách người, không trách mình.
Thấy vậy thôi - tâm trở lại nhẹ nhàng.”
Trong tiến trình này, không cần phải cố gắng “đè nén” hay “xua đuổi” than phiền, vì đè nén cũng lại là một hình thức trách móc chính mình. Chỉ cần:
Thấy: “Ồ, đây là cảm giác nóng bức, nặng nề đang sinh khởi.”
Biết: “Nó không phải tôi, không phải của tôi, không phải tự ngã của tôi” (n’etaṃ mama, n’eso ’ham asmi, na me so attā).
Buông: không tiếp tục đổ thêm dầu (suy nghĩ, phán xét) vào ngọn lửa bất mãn.
Ngay nơi đó, than phiền tự tan vì nó không được nuôi dưỡng nữa. Và sự nhẹ nhàng tự trở lại, như mặt hồ thôi gợn sóng.